Kiều Nhã Nguyễn lại cảm thấy thật nực cười. Một người đàn ông tới giờ vẫn chưa thể buông bỏ được quá khứ, nhưng lại cứ luôn vờn bắt cô thế này, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn hơi thở của hai người vang lên.
Phong Phong nắm chặt tay, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang tựa người vào cửa.
“Kỳ hạn ba tháng còn chưa hết, tốt nhất là cô nên tránh xa gã đàn ông khác ra một chút. Kể cả tôi không cần cô, nhưng bản thỏa thuận vẫn còn có giá trị đấy.” Nói rồi anh ta nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay cô, đẩy cô ra rồi mở cửa bỏ đi.
Kiều Nhã Nguyễn bỗng bị đẩy ra, lại nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.
Cô quăng tấm thẻ trong tay đi, chửi ầm lên: “Phong Phong, anh là một thằng điên.”
Kiều Nhã Nguyễn vừa vứt thẻ đi thì cánh cửa lại bị mở ra, cô ngẩng lên nhìn thấy mẹ, vội lau nước mắt đi.
“Mẹ, sao mẹ lại lên đây?” Kiều Nhã Nguyễn cố đè giọng nói giận dữ của mình xuống.
Mẹ Kiều bất đắc dĩ nhìn con gái mình, “Bác sĩ Phong đi rồi, các con sao thế?”
“Không sao ạ, con với anh ta thì làm sao được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.
Mẹ Kiều đi tới nắm lấy tay con gái mình, “Chuyện là thế này, mẹ với ba con tính vài ngày nữa sẽ tới thăm An gia, nhiều năm rồi, con cũng nên tới đó một chuyến.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Vâng, con sẽ chuẩn bị.”
***
Lúc này, tại nhà của An Phong Dương.
Vốn nói là tụ họp, cuối cùng lại thành cơm kết thông gia giữa hai nhà, ăn xong bữa này là Tiểu Bảo Bối có vợ luôn rồi.
Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, không biết mọi người đang làm gì nữa.
Vì sức khỏe của Mân Hinh nên An Phong Dương toàn làm món thanh đạm, quan trọng là có nhiều chất dinh dưỡng.
“Chậc chậc chậc, Anh Xinh Trai của em chăm sóc chị còn tốt hơn mấy người chuyên nội trợ đấy.” Thủy An Lạc lên tiếng.
“Chuyện, đây là vợ anh mà lại.” An Phong Dương cười, sắp chăm vợ như chăm mẹ luôn rồi.
Sở Ninh Dực nhíu mày không nói gì.
“Mấy anh trai nhà giàu khác toàn thích mấy nơi kiểu quán bar các thứ, các anh lại tụ tập ở nhà thế này có phải là muốn làm ngược lẽ trời không?” Thủy An Lạc bĩu môi hỏi.
“Bọn anh đây đã qua cái thời đắm chìm trong quán bar rồi, nhớ năm ấy, khi bọn anh còn chìm đắm trong đó, các em chắc mới học tiểu học thôi ấy.”An Phong Dươngthản nhiên nói.
Nói tới mấy cậu công tử của thành phố A này, chắc cũng chỉ có vài người.
Trước đây anh và Sở Ninh Dực cũng là khách quen ở mấy quán bar, ngoài việc không chơi gái ra thì mấy cái khác đều không thua kém ai cả.
“Lúc bọn em học tiểu học, chẳng phải các anh đang trong quân đội sao?” Thủy An Lạc lại bĩu môi nói.
An Phong Dương hừ một tiếng, “Em không hiểu gì rồi, chính giai đoạn đó mới là thời kỳ chơi ngông nhất. Nhớ năm ấy, bọn anh...”
An Phong Dương còn chưa nói hết đã bị Sở Ninh Dực đạp cho một phát.
“Nói lắm thế, ăn cơm đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc ngoảnh lại lén nhìn Sở tổng, chắc chắn là có chuyện gì đây.
Hôm nay An Phong Dương đúng là rất lắm điều, anh hoàn toàn chẳng để ý gì đến lời cảnh cáo của Sở Ninh Dực cả, “Hồi đó, bọn anh đào hoa lắm đấy, còn có cô hủy nhan sắc, nhảy lầu vì Sở Đại nữa, đúng là đặc sắc lắm luôn.”
“Chắc có cả phá thai đấy nhỉ.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói.
“Phụt...”
An Phong Dương phun rồi.
Thủy An Lạc lạnh lùng liếc nhìn Sở Ninh Dực. Cô còn tưởng hai tên này tốt đẹp thế nào, không ngờ chơi cũng ngông như vậy.
Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên ăn cơm, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh vậy.
“Bản thiếu gia chẳng làm gì cả, bọn họ não tàn chẳng lẽ trách bản thiếu gia đây chắc?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, trong đống “bọn họ” này có phải là bao gồm cả cô luôn không vậy.
“Lại nói, hại người phá tai là cậu mới đúng.” Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương, thản nhiên nói.
“Phụt...” Lần này người phun cơm là Thủy An Lạc, một câu này thôi cũng có quá nhiều thông tin luôn đấy.