Sở Ninh Dực ngẩng đầu liếc cô một cái chiu chiu.
Thủy An Lạc ngây ngô cười trừ.
Sở Ninh Dực cẩn thận đem những vết máu khô trên đôi bàn chân của cô lau sạch sẽ. Chú Sở cũng đã mua thuốc về. Lúc ông thấy chân của Thủy An Lạc thì không nhịn được mà ân cần hỏi thăm vài câu.
Sở Ninh Dực cười khinh bỉ: “Còn có thể tại sao? Cô ấy không có não, trong đầu toàn là nước chứ sao!”
Thủy An Lạc: “...”
Này, ngoài cách nói người ta ngu ngốc thì Sở tổng có thể đổi cách khác để mắng người không hả?
Không sợ dùng mãi một cách sẽ nhàm chán sao?
Sở Ninh Dực cẩn thận sát trùng vết thương cho cô. Lúc sát trùng thì Thủy An Lạc lại ăn đau mà gào khóc. Chú Sở nhìn cũng thấy xót nhưng mà Sở Ninh Dực đã ra tay thì vừa ác vừa chuẩn.
“Mấy cái mụn nước này đều phải chọc ra, nếu không... sẽ càng đau hơn!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa rút ra một cái kim tiêm.
Thủy An Lạc vừa nhìn thấy cái kim tiêm kia thì dứt khoát cầm lấy cái gối che kín đầu mình lại.
“Em mà thành tàn tật thì anh phải nuôi em!” Thủy An Lạc run run rẩy rẩy mở miệng nói.
Sở Ninh Dực hừ một cái: “Chú Sở, chú giữ chặt chân của cô ấy!” Anh chỉ sợ cô ngốc này không chịu được đau mà quẫy một cái thì lại bị thương cả những chỗ khác.
Chú Sở đáp một tiếng rồi nhẹ nhàng dùng hai tay đè lại chân của Thủy An Lạc, sức thì thì không lớn nhưng lại khiến Thủy An Lạc hoàn toàn không thể động đậy cái chân của mình được.
Sở Ninh Dực ra tay cực kỳ nhanh ngoan chuẩn, mỗi lần chọc một cái mụn nước thì chân của Thủy An Lạc đều run lên một cái, hai bàn tay của cô siết chặt lấy cái gối ôm, cô cảm nhận được cảm giác đau đớn này cực kỳ rõ ràng.
Nếu rạch vết sẹo của Sở Ninh Dực ra thì có lẽ anh sẽ đau đớn hơn thế này cả mấy nghìn lần!
Sở Ninh Dực, em không muốn bóc trần vết sẹo đó của anh ra đâu, thật sự không muốn.
Những cái mụn nước to đều bị chọc ra, còn cái nhỏ có thể để nó tự tan.
Sở Ninh Dực giúp cô sát trùng, bôi thuốc rồi mới đỡ cô đứng đậy.
Chỉ có điều Thủy An Lạc đang ôm gối đã khóc đến cả mặt toàn là nước mắt, Sở Ninh Dực nhíu mày.
Thủy An Lạc một bên lau nước mắt một bên trách móc: “Đau chết mất thôi, sao anh lại nặng tay như vậy hả?”
Sở Ninh Dực nói đáng đời nhưng vẫn đỡ cô đứng dậy.
Kỳ thực thì từ lúc bôi thuốc vào gan bàn chân của cô chỉ cảm thấy lành lạnh, chứ không còn đau như vậy nữa.
“Chú Sở, lấy xe đến dưới lầu, một lát nữa đi về.” Sở Ninh Dực nói.
Chú Sở đáp lời rồi xoay người đi ra ngoài.
“Chờ chút!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng: “Anh cứ thế mà khiêng em đi thế à, nói kiểu gì thì kiểu cũng phải bế kiểu công chúa chứ!”
“Bế công chúa? Công chúa? Em á?” Một câu sau so với một câu trước của Sở Ninh Dực thì càng rõ mùi khinh bỉ.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, khinh bỉ, đây rõ ràng là khinh bỉ thẳng mặt mà.
Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi vào phòng tắm rửa tay.
Thủy An Lạc làm một cái mặt quỷ với cái bóng lưng của anh, sau đó lại thấy được tập tài liệu để trên bàn.
“Viễn Tường?” Thủy An Lạc nhìn cái tên phía trên tập tài liệu đó thì không nhịn được thò tay cầm lấy.
Nhưng khi nhìn những thứ trong đó thì sắc mặt của Thủy An Lạc âm trầm thêm vài phần, những thứ này có liên quan đến ba cô à?
Thủy An Lạc nhìn đến cuối cùng thì thấy được cái tên bị gạch bỏ.
Nhân viên khai thác phần mềm Hoa Điệu?
Chắc là những phần mềm đều cung cấp cho cái tổ chức của lão già đáng ghét kia!
Vậy nên cái tên bị gạch bỏ này cũng là một thành viên của bọn họ sao?
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng vòi nước trong phòng tắm đóng lại thì vội vàng đem tài liệu đặt vào chỗ cũ rồi nằm trên sofa thở hổn hển.
Sở Ninh Dực đi qua lấy tập tài liệu đặt trên bàn, sau đó đem vào phóng tắm đốt sạch rồi vứt chúng xuống bồn cầu.
“Này, anh đốt cái gì thế?” Thủy An Lạc giả vờ tỏ mò hỏi.
“Không có gì, một ít tài liệu không cần dùng nữa thôi.” Sở Ninh Dực nói xong rồi đi tới đứng trước mặt Thủy An Lạc. Dường như anh đang suy nghĩ xem có nên bế cô kiểu công chúa hay không?