“Ba đã biết Viên Hải chính là Tôm Lớn thì chẳng phải chính ba cũng biết không sớm thì muộn anh ấy sẽ bị cuốn vào sao? Vậy mà ba vẫn liên thủ với mẹ con giao con vào tay anh ấy!”
Thủy Mặc Vân cúi đầu không lên tiếng nói chuyện.
Bàn tay đang để trên bàn của Thủy An Lạc siết chặt thành nắm đấm.
“Ba không nói được gì đúng không? Vậy để con nói thay cho nhé! Bởi vì các người ngay từ đầu đã muốn lợi dụng con để kéo Sở Ninh Dực vào việc này!” Thủy An Lạc gằn từng chữ nói: “Chỉ cần Tôm Lớn uy hiếp đến con thì tự nhiên anh ấy không thể bỏ mặc, mà đối với nhóm của ba thì có thêm anh ấy khác nào như hổ thêm cánh!”
Thủy Mặc Vân vẫn im lặng không nói.
Là ông cam chịu.
Tiếng thở dốc nặng nề của Thủy An Lạc vang lên giữa căn nhà vô cùng rõ ràng.
“Nhưng các người có nghĩ tới không, các người làm như vậy khác nào bóc vết sẹo của anh ấy ra rồi xát muối vào đó! Tại sao các người lại có thể tàn nhẫn như vậy!” Thủy An Lạc phẫn hận chất vất: “Ba! Tại sao các người lại có thể làm như vậy?”
Một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.
Nó đập xuống mặt bàn rồi văng lên.
Bàn tay của Thủy Mặc Vân đang để trên bàn cũng dần dần siết chặt.
Thủy An Lạc ngẩng đầu dậy, nhưng mà cô đã không còn cách nào để ngăn nước mắt không chảy ra.
“Vậy thì lý do mà ba gọi con tới đây là gì? Để bảo con thuyết phục anh ấy gia nhập với các người sao?” Thủy An Lạc giễu cợt nói.
“Lạc Lạc, trước đây tại sao con lại không đi theo bà ngoại của con?” Thủy Mặc Vân đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nổi nhìm chằm chằm ba mình.
Đi theo bà ngoại?
Nếu Sở Ninh Dực biết chuyện đó sẽ lập tức rời khỏi nơi đây chạy đến Rome tìm cô.
Như vậy...
Như vậy thì quả thật anh sẽ đi theo một con đường khác.
“Ba...” Thanh âm của Thủy An Lạc hơi run run.
“Đáng lẽ con nên đi, con nên đi đi.” Thủy Mặc Vân thở dài bất đắc dĩ. Ông duỗi tay nắm lấy bàn tay của cô rồi vẫn trầm giọng nói: “Con nên đi.”
Vậy ra, là chính cô đã hại Sở Ninh Dực sao?
Là chính cô đã bóc ra vết sẹo của Sở Ninh Dực?
“Là con hại anh ấy!” Thủy An Lạc nhỏ giọng lầm bẩm, thái độ không hề hùng hổ như lúc cô chất vấn ba mình.
***
Tiết trời ở Rome vẫn đẹp đến thơ mộng.
Long Nhược Sơ ngồi trên ghế ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời.
Trong máy quay lén vẫn đang chiếu hình Thủy An Lạc khàn khàn giọng nói.
Khóe miệng của Long Nhược Sơ khẽ cong lên: “Xem ra không cần dùng tới một năm để chứng minh câu nói kia của con rồi. Người trẻ ý mà, hy vọng tới lúc đó con vẫn nhớ kỹ câu nói khi đó của mình.”
“Tông chủ, điện thoại của ngài Bạch gọi tới.” Người thủ hạ nhỏ giọng thông báo.
Long Nhược Sơ gật đầu rồi xoay người bước ra sân thượng.
***
Trong biệt thự Thủy gia im ắng.
Thủy An Lạc vẫn lẳng lặng ngồi đó, chỉ là đôi mắt của cô lúc này thất thần không có tiêu cự.
Thủy Mặc Vân duỗi tay cầm lấy bàn tay lạnh ngắt như băng của con gái. Cơ thể của Thủy An Lạc lập tức run lên, ngón tay bị Thủy Mặc Vân nắm lấy có chút đau đớn.
“Là do ba sai, trước đây đẩy con gái của ba vào tay Sở Ninh Dực là do ba sai rồi. Ba cho rằng chỉ cần một mình ba là có giải quyết được hắn ta, nhưng mà quả thật là ba đã quá tự cao tự đại.” Thủy Mặc Vân nói một cách bất đắc dĩ: “Ba muốn tìm một người có thể bảo vệ được con, nhưng ba lại quên mất vết sẹo trong lòng cậu ta.”
“Vậy là sự kiện bom nổ của mười năm trước là do Viên Hải tự biên tự diễn. Ông ta làm như vậy để kim thiền thoát xác sao?” Thủy An Lạc nói, hai bàn tay siết lại thật chặt.
“Trên thế giới này, người duy nhất không hề bị hoài nghi chỉ có người chết!” Thủy Mặc Vân lên tiếng trả lời.
Thủy An Lạc lắc đầu: “Con không hiểu, chẳng phải ba đã sớm biết Viên Hải chính là Tôm Lớn sao?”
“Đúng vậy, đã sớm biết nhưng lại cho rằng hắn ta đã chết! Chính vì vậy mới để xảy ra vụ thảm kịch cách đây sáu năm!” Thủy Mặc Vân bất đắc dĩ nói rồi đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc: “Ba biết con nghe không hiểu, từ từ rồi ba sẽ kể hết cho con nghe.”