Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực bỏ máy xuống rồi lại xoay người đi ra ngoài.
Rốt cuộc ông lão kia đã làm gì?
Sao cô lại thấy anh Sở thất thần như vậy chứ!
Thủy An Lạc chải đầu rồi đứng dậy nhìn con trai đang ngủ một chút. Cô nhéo nhéo cái má mũm mĩm của nhóc. Thằng nhóc thích gây sự này.
Thủy An Lạc ngồi trên giường nghĩ lại chuyện này, đột nhiên chiếc điện thoại vứt lăn lóc ở giường vang lên âm báo tin nhắn.
Thủy An Lạc vội vàng cầm di động lên. Cô còn chưa kịp nhìn người gửi là ai mà đã mở tin nhắn ra luôn.
[Ngày mai con về nhà một chuyến, ba có chuyện muốn nói với con.]
Ba?
Về nhà?
Thủy An Lạc nhìn cái tin nhắn này rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngủ say sưa trong nôi.
Cũng tốt, chuyện giữa ba và mẹ cô vẫn chưa hỏi rõ, nhân cơ hội này cô có thể hỏi ba mình một chút xem sao.
Sở Ninh Dực xuống dưới lầu. Thím Vu đã dọn dẹp xong xuôi rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Anh vào bếp rót cốc nước, sau đó tựa lưng vào tủ lạnh thong thả uống.
Thủy Mặc Vân là lính của Fool, như vậy chuyện ông ta quen biết Long Man Ngân là điều hiển nhiên. Dù sao hai người họ cũng cũng đi trên cùng một con đường của thế giới ấy.
Thủy Mặc Vân là lính của Fool, như vậy chuyện ông ta có thể khiến Viễn Tường trở mình chỉ trong một đêm cũng là chuyện bình thường.
Fool - cái danh hiệu ngu xuẩn nhất thuộc về một nhân vật khủng bố nhất.
Ông ta ẩn mình trong bóng tối bảo vệ cõi cực lạc này.
Sở Ninh Dực uống nước xong, đặt chiếc ly xuống rồi từ từ bước lên lầu.
Người ba vợ này của anh đúng là rất thần bí
Nhưng đó là ai?
Là ai cho anh một tín hiệu sai, khiến anh cho rằng chính Thủy Mặc Vân là hung thủ hại chết thầy của mình?
Sở Ninh Dực lên lầu thì thấy Thủy An Lạc đang dựa đầu vào bên giường ngủ mất.
“Cô ngốc này, lúc nào em cũng có thể trở thành cái đích cho người ta nhằm vào chỉ trích, trở thành đồ ăn cho kẻ khác!” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má của cô.
Tôm Lớn mà không mở được cổng lớn của thành phố A thì ai có thể đảm bảo được rằng ông ta sẽ bị cơn giận chiếm mất lý trí mà... đem Thủy An Lạc có sức phản kháng yếu nhất ra làm vật chết cùng đây.
Mà Thủy An Lạc đang ngủ say thì hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi trời sáng, Sở Ninh Dực rời giường làm vệ sinh cá nhân.
Thủy An Lạc lăn một vòng rồi tiếp tục ngủ.
Tiểu Bảo Bối cũng đang xoay người một cái rồi ngủ tiếp
Mà sau khi Sở Ninh Dực rời đi thì Thủy An Lạc lập tức bật dậy y như một con cá chép. Cô chạy đến bên cửa sổ nhìn chiếc xe của Sở Ninh Dực đang dần dần đi xa.
Thủy An Lạc vội vàng đánh răng rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn mà nói với thím Vu một câu rồi chạy ra ngoài.
“Mới sáng sớm tinh mơ thế này mà chả biết định đi đâu nữa?” Thím Vu bất đắc dĩ lầm bầm.
Sau khi Sở Ninh Dực lên xe, chú Sở liền giao cho anh một tập tài liệu, bảo là Lưu tổng chuyển cho anh.
Sở Ninh Dực mở tập văn kiện rồi rút toàn bộ hồ sơ trong đó ra. Đây là một phần tài liệu về sự kiện chuyển mình trong một đêm vào mười năm trước của Viễn Tường. Một phần là tổng hợp những vụ giao dịch mấy năm gần đây do Thủy Mặc Vân ký, còn một phần là danh sách tổng hợp những kỹ thuật mới nhất mấy năm gần đây.
“Lưu tổng có nói mấy cái này là toàn bộ tư liệu mà Thủy tổng đã ký mấy năm nay, bởi vì công ty khoa học kỹ thuật Viễn Tường với Sở thị là hai... công ty song song, cho nên chúng ta mới có thể lấy được những thứ này.”
Sở Ninh Dực duỗi tay sờ vào phần cuối cùng bị gạch bỏ trên bảng biểu.
Át chủ bài của công ty Viễn Tường chính là mảng điện thử, đây cũng là mảng duy nhất mà Viễn Tường có thể đối địch với công ty phần mềm của tập đoàn Sở thị.
Mà tất cả những ứng dụng mới phát triển của Viễn Tường đều được ứng dụng cho một công ty có cái tên là F&W.
Cái tên công ty này anh chưa bao giờ nghe qua.
“F&W, Fool and World.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Cái tên đã bị gạch bỏ kia Lưu tổng có biết không?”
Chú Sở lắc đầu: “Lưu tổng nói, đây là do Thủy tổng giao cho anh ta không lâu trước khi công ty khoa học kỹ thuật Viễn Tường gặp chuyện. Một cái tên trong đó ông ta cũng chưa bao giờ nghe qua. Nếu do một tay Thủy tổng tự mình lãnh đạo thì đều là những nhân vật nòng cốt quan trọng của mảng phần mềm của Viễn Tường!”
Mượn tay Lưu tổng giao tài liệu cho anh, nhưng lại gạch mất một cái tên, cái tên đó là ai?