Chú Sở dừng xe lại, Sở Ninh Dực mở cửa bước xuống xe. Bạch Dạ Hàn cũng bước xuống từ chiếc xe đối diện.
Sở Ninh Dực đóng sầm cánh cửa lại rồi nói: “Chú cứ về trước đi!”
Chú Sở gật đầu rồi quay đầu xe rời đi.
Bạch Dạ Hàn bước tới rồi dừng lại trước mặt Sở Ninh Dực.
“Là cậu giúp cô ta tìm Bob?” Bạch Dạ Hàn hỏi thẳng.
Sở Ninh Dực ung dung đút hai tay vào túi: “Cậu phải biết một điều, bên cạnh cô ấy không chỉ có một mình tôi.”
Bạch Dạ Hàn hơi biến sắc: “Tại sao cứ nhất định phải là cô ta? Cho dù chính cô ta sẽ khiến cậu không bao giờ trở mình được.”
Sở Ninh Dực hơi hất cằm: “Phía trước có một quán bar, qua đó uống một chén đi!” Sở Ninh Dực nói xong liền dẫn đầu bước đi.
Bạch Dạ Hàn đứng tại chỗ một lúc nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Quán bar buổi chiều không có người cho nên bên trong rất yên tĩnh.
Sở Ninh Dực gọi điện thoại báo cho Thủy An Lạc rằng hôm nay anh sẽ về muộn.
Lúc Bạch Dạ Hàn đi vào, đúng lúc Sở Ninh Dực vừa đặt di động lên bàn.
Anh ta hơi nheo mắt lại nhưng vẫn lặng yên ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực.
Anh gọi một ly Whisky. Bạch Dạ Hàn cũng gọi thứ đồ uống tương tự.
“Tại sao?” Sở Ninh Dực lắc nhẹ ly rượu trong tay mình khẽ cất tiếng: “Tôi nghĩ có lẽ cũng chẳng phải vì Viên Giai Di! Tại sao cậu lại muốn làm như vậy? Thủy An Lạc cũng chưa từng làm gì có lỗi với cậu cả!”
Đây là chuyện Sở Ninh Dực nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.
Tại sao?
Bạch Dạ Hàn cười tự giễu một cái: “Sở Đại, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ hỏi tôi như vậy cả.”
“Đó là vì tôi biết cậu đang làm gì, nhưng còn lần này thì cậu đang làm gì đây?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Thân phận của Thủy An Lạc không đơn giản như cậu nghĩ đâu!” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói: “Long gia ở thành Rome, câu có biết đó là nhà của ai không?”
“Xem ra cậu đã điều tra rất rõ ràng rồi thì phải.” Sở Ninh Dực cười nhạt: “Nhưng BạchNhị này, ngay từ đầu là vì thân phận của Thủy Mặc Vân cho nên cậu mới nhắm vào cô ấy. Hiện tại thì thân phận của Thủy Mặc Vân không được rõ ràng, cậu lại lấy xuất thân của cô ấy ra để công kích cô ấy! Cậu cứ liên tục nhắm vào cô ấy như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, rượu trong tay Bạch Dạ Hàn liền sánh ra mu bàn tay của anh ta.
“Tôi hy vọng sự công kích của cậu nhằm vào cô ấy sẽ dừng lại tại đây. Còn về phần lýdo là gì thì tôi không muốn biết, tôi nghĩ chính cậu cũng không muốn nói cho tôi biết!” Sở Ninh Dực nói rồi đặt ly rượu lên bàn.
“Có vài chuyện mà chúng ta không nên nói rõ ra, Bạch Nhị, cứ như vậy đi!” Sở Ninh Dực nói xong liền dứt khoát xoay người bỏ đi.
Ly rượu của Bạch Dạ Hàn vẫn theo lực tay của anh ta mà đong đưa.
“Chát...” Ly thủy tinh vỡ vụn, những mảnh thủy tinh găm thẳng vào lòng bàn tay.
Dòng máu trượt xuống theo cánh tay.
Nhưng anh ta hoàn toàn chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào.
Anh ta đang làm cái gì vậy?
Bất chấp mọi thủ đoạn xấu xa để ép họ xa nhau?
Đúng, đây chính là mục đích của anh ta.
Nhưng mà tại sao anh ta lại muốn họ phải tách khỏi nhau như vậy chứ?
Bạch Dạ Hàn dựa đầu vào bàn. Anh ta muốn đem cái bóng hình cứ lởn vởn trong đầu bấy lâu xóa bỏ nhưng anh ta lại không làm được.
Lúc Sở Ninh Dực về đến nhà thì Tiểu Bảo Bối đang òa khóc nức nở, nhưng có vẻ như nhóc cũng không dám khóc to. Thủy An Lạc hai tay chống nạnh tức giận nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên sofa khóc thút thít.
Tiểu Bảo Bối nghe được tiếng cửa mở liền chớp chớp đôi mắt ngập nước quay đầu nhìn ba mình.
“Chuyện gì thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Bạ bạ~”
“Đừng có mà gọi!” Thủy An Lạc hung hăng nói.
Tiểu Bảo Bối khẽ run lên một cái rồi tiếp tục khóc nấc lên.
Sở Ninh Dực bước tới bế Tiểu Bảo Bối lên. Cu cậu lập tức chôn đầu vào lòng ba của mình, mẹ đáng sợ quá ba ơi!
“Em làm gì thế? Làm con sợ rồi kìa!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Tiểu Bảo Bối.