Thủy An Lạc vừa nghe đến hải sản bất chợt nhíu mày lại.
Mà Sở Ninh Dực đương nhiên không hề bỏ lỡ một cái nhíu mày nhanh như chớp của cô.
“Thôi về nhà đi, nhất định trưa nay thím Vu sẽ làm đồ ăn ngon cho em!” Thủy An Lạc mặt không đổi sắc đáp lại.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là do cô tự nhận mà thôi.
Sở Ninh Dực mới thật sự gọi là không đổi sắc mặt mà gật đầu một cái rồi đưa cô về nhà.
Gần đây Tiểu Bảo Bối đi ngày càng vững. Lúc thím Vu nấu cơm đều phải quay ra trông chừng cẩn thận, nếu không... chỉ cần sơ ý một chút thì Tiểu Bảo Bối sẽ ngã đập đầu ngay. Tuy thằng nhóc này da dày thịt béo cơ mà đập đầu một cái cũng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Tiểu Bảo Bối càng ngày càng thích hoạt động, sức phá hoại của nhóc chắc chắn tỉ lệ thuận với sự lớn lên.
Căn phòng vừa mới dọn dẹp sạch sẽ không được nổi một giờ đã bị nhóc làm cho tán loạn cả lên.
Lúc thím Vu nấu cơm thì căn phòng vừa mới được dọn dẹp gọn gàng, thế mà giờ quay ra đã bừa bộn y như bãi rác, thảm trên sofa bị kéo xuống, gối rơi khắp sàn, đồ ăn vặt để trên bàn cũng tung tóe khắp nơi, đồ chơi của cu cậu cũng đây một cái kia một cái.
Lúc này Tiểu Bảo Bối đang nắm mép thảm, ngồi dưới đất nhìn thím Vu cười ha ha.
“Ôi giời ơi, tổ tông của tôi ơi!” Thím Vu đi đi tới bế nhóc đặt qua một bên rồi lại bắt đầu dọn dẹp sàn nhà bừa bãi.
“Ya~ Ya~” Tiểu Bảo Bối vung vung cái tay ngắn cũng không cho thím Vu dọn dẹp.
Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực cũng vừa về đến nhà, cô đứng trước cửa há hốc cả mồm.
Tiểu Bảo Bối nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt to tròn xoay tít rồi quay đầu ra cửa nhìn.
“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối kích động gọi rồi nhanh thoăn thoát bò qua.
Thủy An Lạc khom người bế con trai lên: “Con chỉ biết gây rối thôi, lại do con làm đấy hả?!!”
“Ha ha~” Tiểu Bảo Bối chôn đầu trong lòng mẹ, cái thân hình mũm mĩm uốn éo nhất định không cho mẹ mắng mình.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn con trai, lúc còn bé thì khóc, bây giờ thì biết phá rồi.
Bây giờ nuôi trẻ con có khác gì nuôi tổ tông đâu hả!
Thím Vu dọn dẹp phòng khách xong xuôi liền bảo hai người họ rửa tay rồi ăn cơm trưa.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi rửa tay. Lúc này thím Vu mới nhìn Sở Ninh Dực nói: “Dưới lầu quả thật có nhiều hộp quà lắm rồi, sáng nay tôi cho người ngó qua một chút thì thấy toàn là thuốc bổ, rất tốt cho phụ nữ.”
Sở Ninh Dực hơi sửng sốt, Long Nhược Sơ đúng là rất có tâm.
Thím Vu quay vào bếp bê đồ ăn ra, nhưng miệng thì vẫn lẩm bẩm nói: “Nếu thiếu phu nhân mang thai lần nữa thì đó đều là thứ tốt cả!”
Sở Ninh Dực nghe được lời làu bàu của thím Vu, mang thai lần nữa?
Đây là mục đích của Long Nhược Sơ sao?
Thủy An Lạc rửa tay xong liền bế Tiểu Bảo Bối đi ra, sau đó ôm nhóc ngồi xuống: “Mình ăn cơm thôi.”
“Tôm tôm~ tôm tôm~” Cái tay nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối vươn ta muốn túm đầu con tôm chiên bự chảng.
Sắc mặt của Thủy An Lạc lại thoáng thay đổi. Cô duỗi tay nắm lấy tay của Tiểu Bảo Bối: “Con không ăn được cái đấy đâu.”
“Ăng~” Tiểu Bảo Bối uốn éo nói.
Tuy còn nhỏ nhưng sức của Tiểu Bảo Bối khá lớn, một cái vặn mình này của nhóc suýt nữa khiến Thủy An Lạc không đỡ nổi, cuối cùng vẫn phải để Sở Ninh Dực bế con trai.
“Chỉ là một con tôm lớn thôi mà, có ai là không ăn được đâu.” Sở Ninh Dực hời hợt nói, sau đó đích thân cầm lấy con tôm lột vỏ cho Tiểu Bảo Bối ăn.
Động tác của Thủy An Lạc hơi khựng lại, sao cô cứ có cảm giác lời này của anh Sở có chút gì đó không đúng thế nhỉ?
Có ai là không ăn được đâu!
Đây là anh đang nói với cô là người có thể ăn không phải chỉ có một mình anh sao?
Thủy An Lạc im lặng cúi đầu ăn cơm, chính mình còn chưa mở miệng mà đã bị người ta bóc trần rồi.
Vậy nên đây không phải là cô không nói, mà là anh Sở đã biết hết rồi nên cô không còn cách nào mở miệng được nữa.
Chắc anh ấy không biết thân phận thứ hai của Tôm Lớn đâu nhỉ?