“Cô gái, đi dạo với ông một chút nhé, để lão già này kể chuyện xưa cho mà nghe!” Lão gia tử cười ha hả nói.
“Không muốn nghe thì có được không?” Thủy An Lạc quả quyết từ chối.
“Câu chuyện này có liên quan đến thằng nhóc Sở Ninh Dực kia, còn có...” Ông lão đang nói thì bỗng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Ba của cháu nữa!”
Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt đầu lên, hai phiến môi gắt gao mím lại thật chặt nhìn chằm chằm ông lão kia.
Lão gia tử dẫn Thủy An Lạc đi dạo loanh quanh trong trường học.
Thủy An Lạc lặng lẽ đánh giá ông lão đang đi bên cạnh mình. Tuy ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhưng trên người lại có loại khí thế đặc trưng của một quân nhân.
“Cháu cảm thấy ba cháu là người tốt hay người xấu?”
“Ba tôi là người tốt!” Thủy An Lạc nhíu mày lại. Cô cảm thấy người này sẽ không nói gì tốt đẹp được cả.
Lão gia tử nghe vậy liền cười to: “Cháu lớn lên chẳng giống ba cũng chẳng giống mẹ gì cả. Có điều như vậy cũng tốt, sống sẽ an nhàn hơn.”
Ý của ông lão này là đang bảo cô ngốc đúng không?
Cô ngốc ấy hả?
Ngốc á?
“Người như ông chắc chắn không biết cách nói chuyện phiếm!” Thủy An Lạc ghét bỏ nói.
“Ha ha, nhóc con, ông biết cháu thông minh, chỉ là không muốn bị cuốn vào thôi!”
“Ông chớ vội tự cho mình là thân phận trưởng bối đi. Ông thành ông tôi từ lúc nào vậy?” Thủy An Lạc hầm hè nói.
“Ông là thầy của ba cháu, thế chẳng phải là ông của cháu thì là cái gì?” Lão gia tử nhướng mày nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, cộng lại thì đúng là thân phận như vậy với cô thật.
“Nhưng nhóc con này, đứng trước quốc gia thì chẳng ai chỉ lo cho bản thân mình được đây?”
“Tôi không cao thượng vậy đâu!” Thủy An Lạc có chút buồn bực nói.
“Ha ha...” Lão gia tử cười lớn: “Ông rất thích cái cách mà cháu xử lý Lâm Thiến Thần, đúng là rất độc ác.”
Đúng là biến thái, đến cái cái chuyện đó mà cũng tán thưởng cho được.
“Ông có muốn kể chuyện nữa không thế?” Thủy An Lạc sốt ruột hỏi: “Anh Sở mà quay lại là tôi không giúp ông đâu đấy.”
“Ha ha, con bé này thật là~” Lão gia tử cười nói, hai tay của ông chắp ra sau lưng: “Ba của cháu là người lính điên cuồng nhất, cũng là người có năng lực nhất trong những người mà ông từng dẫn dắt.”
“Lính?”
Ba của cô là quân nhân sao? Tại sao cô lại không hề biết chuyện này vậy?
“Đúng thế, mới chớp mắt một cái mà đã ba mươi năm trôi qua rồi!” Lão gia tử thở dài, dường như đang nhớ lại chuyện cũ: “Lúc ba cháu vừa mới nhập ngũ còn đánh luôn cả tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng, rồi còn cả trung tá nữa. Khi đó cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi, là được đặc cách tuyển vào!”
Thủy An Lạc: “...”
Đánh... hay lắm!
“Sau đó ba của tôi bị đuổi khỏi quân đội à?” Thủy An Lạc dò hỏi.
“Năm cậu ta mười bảy tuổi, ông chuyển danh sách có tên cậu ta đi. Từ đó về sau cậu ta chính thức đi theo ông!” Lão gia tử kể lại.
“Chậc - thật là bất hạnh!” Thủy An Lạc bĩu môi.
Thân thể của Lão gia tử hơi khựng lại, trong mắt như có gì đó lóe lên.
“Năm đó, lúc ông mới đưa ba cháu theo thì cậu ta cũng nói y như vậy.” Năm tháng trôi qua đã quá lâu khiến lúc nhớ lại thì Lão giá tử khó tránh khỏi có chút cảm khái.
“Thành phố A này nhiều năm an bình như vậy, nếu không có những người như bọn họ âm thầm bảo vệ thì cháu nghĩ nó có thể được như vậy sao?” Lão gia tử trầm giọng nói.
Thủy An Lạc cúi đầu im lặng không lên tiếng.
“Cô bé, chuyện mười năm trước hẳn cháu cũng từng nghe qua một ít rồi nhỉ, đó chính là mồi dẫn lửa của việc nhóc họ Sở giải ngũ!”
Ngón tay của Thủy An Lạc hơi run run, đầu ngón tay đã có chút tê dại.
“Một trong những nhân vật chủ quan trọng trong chuyện đó chính là Tôm Lớn.”
Tôm Lớn?
Đây là tên à?
Thủy An Lạc hơi mím môi lại. Hôm trước sau khi Sư Hạ Dương rời đi, Tiểu Bảo Bối cứ luôn miệng nói tôm tôm, hóa ra không phải là do nhóc muốn ăn tôm mà là do nghe thấy cái tên này à.
Tôm Lớn, chắc Sở Ninh Dực đã biết đến cái tên này từ lâu, nhưng lại không muốn để ý tới thôi nhỉ.