Bầu không khí trên bàn bỗng trở nên thật kỳ quặc.
Thủy An Lạc ngồi dưới ánh đèn nhiều màu, cẩn thận quan sát những vị phu nhân học thức cao này.
Phu nhân số một, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng có thể thấy rất kiêu ngạo. Phu nhân số hai, vóc dáng xem chừng không cao, tóc dài chấm vai, vẫn luôn mỉm cười, nhưng vẻ khinh miệt người ta lại thể hiện ra rất rõ ràng. Phu nhân số ba, dáng vẻ... trông rất chanh chua. Nói chung câu “Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa” chính là để nói về người như vậy. Vị phu nhân thứ, có vẻ là người lớn tuổi nhất ở đây, người này đeo kính, khiến người ta có cảm giác rất nho nhã điềm đạm.
Còn hai vị Quản lý cao cấp, một người mang vợ theo, một cô gái trẻ tuổi trắng trẻo, xem tuổi tác có vẻ không lớn hơn cô là mấy, nhìn có chút cảm giác yêu đương chênh lệch tuổi tác, bởi vì người đàn ông kia nhìn cũng khoảng bốn mươi rồi.
Người còn lại thì uống rượu một mình.
Thủy An Lạc quan sát xong mới mở miệng nói: “Công việc thì vẫn phải tìm, có điều chắc sẽ không thể giỏi giang bằng mấy vị phu nhân đây rồi, đều là người có học thức cao, hẳn là trợ thủ cho các vị giám đốc ở đây.”
Phu nhân số bốn đẩy mắt kính một cái, thản nhiên nói: “Mấy cô gái trẻ bây giờ ai cũng nông nổi, không biết đường học hành cho tử tế.”
Tội danh này có nặng quá không?!
“Lại chẳng, lúc chúng ta còn đang cố gắng thì người ta đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để gả vào nhà giàu rồi.” Phu nhân số hai cười ha hả, “Sở phu nhân, câu này không phải nói cô đâu nhé. Dù sao Thủy gia nhà cô cũng là gia đình giàu có mà.”
Thủy An Lạc vẫn mỉm cười như trước. Trên sân khấu Sở Ninh Dực vẫn đang đọc diễn văn, còn dưới sân khấu, mấy vị học thức cao này lại đang “dạy dỗ” cô.
“Cũng không phải là gia đình giàu có gì, nhưng không có Ninh Dực thì cũng không có Thủy gia ngày hôm nay.”
Thủy An Lạc hôm nay rất khiêm nhường, chỉ vì không muốn gây tranh chấp với những người trong công ty anh.
Mấy vị Phó tổng giám nhìn thôi cũng hiểu, cô gái nhìn có vẻ chân thật ngờ nghệch trước mặt này kỳ thực đang ngầm nắm bắt bọn họ.
Cô không nóng vội gì, vừa rồi đã kịp đánh giá bọn họ một lượt.
Vị số ba kéo góc áo của vợ mình, lẳng lặng nói: “Một người đàn ông quần quật làm việc, tất nhiên điều hạnh phúc nhất chính là về nhà được gặp người mình thích rồi.”
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, vị số ba này là một con hổ biết cười.
Vị phu nhân số ba nổi cáu, cô ta ghét nhất là thứ phụ nữ chẳng có tài cán gì lại có thể sống sung sướng.
“Con gái thời nay chỉ thích dùng thủ đoạn, thành tích thì vớ va vớ vẩn, thi đại học không biết làm thế nào mà đỗ nổi hay là mua bằng nữa.” Phu nhân số ba cười xùy thành tiếng.
Bàn tay đang cầm lấy ly nước của Thủy An Lạc siết chặt hơn mấy phần.
“Có thể mua được cũng phải có khả năng chứ. Lưu phu nhân nói vậy không đúng rồi, thành tích không tốt nhưng những mặt khác chưa chắc đã tệ.” Giọng của phu nhân vị Quản lý kia không lớn, không nhanh cũng không chậm.
Vị Quản lý kia rất tốt với vợ mình, trong lúc thấy vợ nói chuyện còn rót nước cho vợ, giống như toàn bộ câu chuyện chẳng hề liên can gì đến anh ta.
Thủy An Lạc thấy vị Quản lý kia có chút thú vị, nhưng đúng lúc này, Sở Ninh Dực đã phát biểu xong, bước xuống dưới tràng vỗ tay của mọi người.
Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, cảm nhận được không khí quái dị này, anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, hỏi: “Sao thế?”
Vị Phó tổng kia lau mồ hôi, còn người Quản lý thì tiếp tục chăm chút ăn uống cho vợ mình.
“Không có gì, mấy vị phu nhân đây đều là người học cao, em đang xin chút kinh nghiệm học tiếng Anh để sắp tới thi cho tốt ấy mà!” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Cô không tin, chẳng phải chỉ là một cuộc thi cấp bốn vớ vẩn thôi à? Chẳng lẽ cô lại không thi qua nổi chắc?