Kể từ khi Kiều Nhã Nguyễn biết toàn bộ về chuyện gia đình của Thủy An Lạc, mỗi lần nhắc tới Thủy gia, cô đều không biết nên phải an ủi Thủy An Lạc thế nào cả.
Hai người buôn thêm vài câu nữa rồi cúp máy nghỉ ngơi.
Thủy An lạc sau khi cúp máy rồi vẫn cứ nhìn mãi vào vào cái màn hình di dộng của mình. Cô muốn lấy lại đoạn ghi âm đó, không biết việc mà Sở Ninh Dực muốn làm đã làm xong chưa nữa.
***
Bữa sáng diễn ra trong im lặng, ngoại trừ tiếng ê a của Tiểu Bảo Bối ra, cả mâm cơm đều chìm trong cảm giác đè nén.
Thủy An Lạc muốn nhắc đến chuyện bút ghi âm nhưng thấy cái mặt đen sắp thành anh em với Bao Chửng của Sở Ninh Dực cô lại không thể mở lời được.
"Có gì thì nói đi."
Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng khiến Thủy An Lạc run bắn lên, nghe kiểu gì cũng giống như đang bảo: Có gì thì nói, nói xong thì đi chết đi.
"Chuyện là... Phong Phong đang ở cùng Kiều Nhã Nguyễn đấy."
Thủy An Lạc nói xong thật muốn một tát tát chết chính mình, đây đâu phải là cái cô muốn nói đâu cơ chứ!
Sở Ninh Dực nghe được câu nói gần như đang gào lên của Thủy An Lạc thì thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như đang muốn hỏi: Rồi sao?
Thủy An Lạc vốn đang chán nản vì mình không nói thẳng vào vấn đề mấu chốt, nhưng nghĩ đến đây cũng là chuyện mà cô muốn nói nên cô thuận tiện hỏi về vấn đề này luôn: "Phong Phong anh ta nghèo lắm à? Tại sao lại muốn thuê chung nhà với Kiều Nhã Nguyễn?"
"Tiền cát xê một bộ phim của Phong Tứ thấp nhất là một nghìn vạn nhân dân tệ. Cô có cảm thấy cậu ta nghèo không?" Sở Ninh Dực hừ lạnh một cái.
"Vậy thì tại sao anh ta lại muốn thuê chung nhà với Nhã Nguyễn?" Thủy An Lạc càng không thể hiểu nổi.
"Chẳng lẽ anh ta lại yêu Nhã Nguyễn từ cái nhìn đầu tiên á?"
Sở Ninh Dực nhìn cô như nhìn một con dở, nhưng anh không nói gì mà tiếp tục ăn cơm của mình.
"Hay là vì tôi đắc tội với anh ta nên anh ta muốn trả thù lên bạn bè của tôi?" Thủy An Lạc càng nghĩ càng thấy có khả năng này, thế nên cô vội nói: "Sở Ninh Dực, anh nhất định phải nói cho Phong Phong biết, anh ta không được động đến bạn của tôi."
"Tôi nhất định phải?" Sở Ninh Dực lạnh lùng lặp lại mấy chữ, không ngờ cả đời này lại có người dám bảo anh "nhất định phải" làm gì đó. Ai cho cô nhóc này cái gan nói ra ba chữ đó vậy, "Thủy An Lạc, cô là gì của tôi? Cô có quyền gì mà đòi ra lệnh cho tôi?"
"Tôi..." Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực đáp lại một câu mà lạnh đến mức phát run cả người, mãi chẳng nghĩ ra được câu nào đáp lại. Cái gã Sở tổng này lúc thế này lúc thế kia, có lúc thì mập mờ với cô đến mức cô còn cảm thấy không thể chịu đựng nổi, nhưng đôi khi lại chỉ hận không thể đóng băng cô luôn cho rồi.
"Thủy An Lạc, từ trước đến giờ thái độ của tôi đối với cô luôn là do cô tự mình quyết định." Sở Ninh Dực dường như biết cô đang nghĩ gì nên giọng nói càng lúc càng lạnh như băng, anh đặt đũa xuống rồi quay xe lăn đi thẳng.
Từ trước đến giờ thái độ của tôi đối với cô luôn là do cô tự mình quyết định.
Từng câu từng chữ nặng như chì đánh thẳng vào trái tim cô.
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn con trai một tay tóm lấy đồ chơi một tay khua khoắng lung tung, sau cùng thì cô tự đập đầu mình xuống bàn, cô phải làm thế nào bây giờ?
***
Thủy An Lạc ôm đầy một bụng vấn đề quằn quại đi đến bệnh viện, sau đó liền bị Kiều Nhã Nguyễn lôi đi xem thông báo. Trên đó có ghi rõ ràng về sự cố lần trước và phương pháp xử lý, còn cả việc chứng minh sự trong sạch của Thủy An Lạc nữa.
"Xem đi, Sở tổng nhà mày cũng đối xử với mày tốt lắm đấy chứ. Sự trong sạch của mày được trả lại hết rồi kìa." Kiều Nhã Nguyễn ôm lấy Thủy An Lạc nói.
"Mày thật sự không cân nhắc chuyện để người ta theo đuổi mày à?"
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sau đó cùng cô về văn phòng: "Tao nói với mày vụ Sở Ninh Dực thu mua Viễn Tường chưa nhỉ?"
"Thu mua Viễn Tường á? Công ty mà ông mày sáng lập ra á?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.
"Đúng thế, tuy là tao bị đuổi đi rồi nhưng trong tay tao vẫn đang nắm giữ 30% cổ phần của công ty, mày biết đấy..."