Thủy An Lạc không trang điểm, đây là điều Sở Ninh Dực thích nhất.
Sở Ninh Dực bước qua ôm lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó cúi đầu hôn lên mặt Thủy An Lạc một cái.
“Đi thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền ôm lấy eo Thủy An Lạc ra ngoài.
Tiệc thường niên của Sở Thị được tổ chức tại khách sạn Sở Thị, cách nhà của Sở Ninh Dực không xa.
Hai người vừa đến nơi liền đến phòng nghỉ chờ.
Tiểu Bảo Bối hôm nay chưa được ngủ trưa cho nên lúc này đang tựa trong lòng ba mình ngủ.
Thủy An Lạc vén chăn lên bảo Sở Ninh Dực đặt thằng bé xuống, sau đó cởi chiếc áo bông của cu cậu ra, “Kiểu này là định ngủ đến tối luôn rồi.”
“Không được, năm giờ buổi tiệc sẽ bắt đầu, chúng ta sáu giờ qua là được.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói. Trước đó là phần giao lưu của mọi người, anh đi trái lại không tốt.
Thủy An Lạc bĩu môi, đại Boss đúng là sướng thật.
Sở Ninh Dực đặt con trai xuống, kéo Thủy An Lạc qua, sau đó cởi chiếc áo lông của cô ra, bên trong là chiếc sườn xám dài bó sát lấy người cô.
Thủy An Lạc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Ninh Dực, hai má hơi đỏ lên.
Cô không xinh đẹp kiểu tuyệt mỹ, nhưng trên người lại toát một sức hút không nói nên lời.
Anh biết, đây là gen của Long gia, là một tín hiệu nguy hiểm, nhưng anh vẫn không tránh khỏi bị hấp dẫn.
Sở Ninh Dực vòng tay ôm lấy eo cô, tì trán lên trán Thủy An Lạc, “Đẹp lắm.”
Trên gương mặt của Thủy An Lạc hiện lên ý cười.
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, định hôn cô.
“Chủ nhân, tin nhắn tới, có xem hay không tùy người đó!”
Thủy An Lạc theo phản xạ lùi lại một bước, “Có tin nhắn, có tin nhắn...”
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, còn chưa hôn cơ mà?
Thủy An Lạc quay lại lấy di động để trong bóp ra, nhìn cái tên hiển thị trên tin nhắn, vội vàng mở ra xem.
“Là ba em.”
Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực cũng nhìn sang.
[Bình an, đừng nhớ.]
Thủy An Lạc nhìn bốn chữ trong tin nhắn, nước mắt không nhịn được rơi lã chã.
Cô cố gắng hít sâu, rốt cuộc hai chân vẫn nhũn ra ngã ngồi xuống đất.
Sở Ninh Dực biết, sợi dây cung mang tên Thủy Mặc Vân lúc nào cũng căng ra trong lòng cô, lúc này đã hoàn toàn đứt đoạn, cho nên cô không kiềm chế nổi nữa rồi.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc tựa vào vai mình, “Đó là chuyện tốt mà.”
Thủy An Lạc ra sức gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại được. Cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, “Chuyện của sư phụ anh không liên quan gì đến ba em hết đúng không? Đúng không?”
Sở Ninh Dực nhíu mày, không liên quan sao?
Anh không cho là như vậy.
Có điều đến tận bây giờ anh cũng chưa thực sự điều tra ra được thân phận thật sự của Thủy Mặc Vân.
Bốn chữ này của Thủy Mặc Vân khiến Thủy An Lạc cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm được.
Tuy không biết ba đang làm gì, nhưng chí ít, ông ấy không làm việc xấu.
***
Tại biệt thự của Thủy gia lúc này, Thủy Mặc Vân vừa mới gửi xong tin nhắn liền đặt di động xuống bàn, ra sức ấn vào huyệt thái dương của mình.
Cánh cửa thư phòng bật mở, Thủy Mặc Vân lại chẳng hề động đậy.
Gã đàn ông bịt mặt tiến vào, người của gã đều đang canh giữ bên ngoài.
“Mày đã đi một nước cờ rất hay đấy, Sở Ninh Dực đúng là một lá chắn tốt.” Gã cười ha hả nói.
“Đây là sự khởi đầu của mày, cũng sẽ là điểm kết thúc của mày.” Thủy Mặc Vân buông tay xuống, nhìn gã đàn ông kia trong bóng tối u ám, “Dù mày có mưu tính tới ba mươi năm thì cánh cửa lớn của thành phố A này cũng sẽ không mở ra được đâu.”
“Ba nghìn vạn, xem như tao đưa cho mày chơi, thế nào?” Gã kia mở miệng nói,
“Mày thử đoán xem, lần sau tao sẽ giao dịch cái gì?”