Thủy An Lạc khẽ mở mời: “Tôi muốn nhờ anh kiện giúp tôi một vụ.”
“Giúp cô?” Bạch Dạ Hàn phụt cười, “Thủy An Lạc, ai cho cô cái tự tin để cô nghĩ rằng cô có quyền tới tìm tôi thế?”
“Anh!!!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận quát lên.
Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn, ngẩn lên nhìn Bạch Dạ Hàn, “Chuyện nào ra chuyện nấy. Luật sư Bạch, tôi hy vọng anh xem xong cái này rồi hãy quyết định xem là có muốn giúp tôi kiện vụ này hay không.”
“Thủy An Lạc, trong thế giới của tôi không có chuyện nào ra chuyện nấy, chỉ có muốn hay không muốn thôi. Mà giờ thì rất rõ ràng là tôi không muốn giúp cô.” Bạch Dạ Hàn thẳng thừng từ chối.
Thủy An Lạc siết chặt hai tay.
“Trước mắt, trong thành phố A này chỉ có anh có thể thôi.”
“Vậy hả, thế thì tốt quá.” Bạch Dạ Hàn thản nhiên nói, nhưng giọng nói của anh ta lại có gì đó rất lạnh lẽo.
“Tôi biết anh ghét tôi. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã ghét tôi rồi. Nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến một mình tôi.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ mở miệng.
“Chỉ cần có liên quan tới cô tôi đều không giúp. Cô từ bỏ ý định đó đi.” Nói xong Bạch Dạ Hàn đứng luôn dậy, “Loại phụ nữ lòng dạ độc địa như cô, có là ông trời cũng sẽ không giúp cô đâu.”
“Anh nói ai đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy thế quăng luôn điện thoại xuống, tức tối vỗ bàn đứng dậy.
“Nhã Nguyễn.” Thủy An Lạc vẫn đưa tay nắm cánh tay Kiều Nhã Nguyễn để ngăn cô lại.
Bạch Dạ Hàn đánh giá Kiều Nhã Nguyễn một lượt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Thủy An Lạc kéo Kiều Nhã Nguyễn lùi lại một bước, như biết anh ta định nói gì, cô liền xách túi của mình kéo Kiều Nhã Nguyễn đi luôn, “Chúng ta đi thôi.”
“Tôi tưởng là ai, hóa ra là con nhỏ hại chết Kỳ Nhu, lại còn quyến rũ Phong Tứ.” Bạch Dạ Hàn mỉa mai.
“Bạch Dạ Hàn.” Thủy An Lạc cầm luôn cốc cafe đang đặt trên bàn hất thẳng vào người anh ta.
Tiếng hắt cafe vang lên một cách rõ ràng trong tiệm cafe yên tĩnh.
Kiều Nhã Nguyễn vốn đã hơi biến sắc, nhưng lại ngớ ra vì hành động của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cầm cafe hắt thẳng vào Bạch Dạ Hàn?
Con nhóc này ăn gan báo à?
Lồng ngực Thủy An Lạc phập phồng kịch liệt, nhìn thẳng vào Bạch Dạ Hàn. Trước khi tới đây cô cũng đã nghĩ, bất kể Bạch Dạ Hàn nói năng có khó nghe đến đâu cô cũng sẽ nhịn. Nhưng anh ta không nên dẫn ngọn lửa chiến tranh này lây sang Kiều Nhã Nguyễn mới phải.
Bạch Dạ Hàn vẫn ngồi yên bất động, trên mặt dính cafe, còn có cảm giác nóng nóng.
“Đầu tôi đúng là bị lừa đá rồi mới tời tìm loại người như anh.” Nói rồi Thủy An Lạc kéo Kiều Nhã Nguyễn đi thẳng luôn.
Sắc mặt Bạch Dạ Hàn lúc này đã bắt đầu lạnh xuống.
Thủy An Lạc, được lắm, con nhỏ này to gan lắm.
***
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn ra khỏi tiệm cafe, nhưng ngực vẫn nguyên một cục lửa giận.
Kiều Nhã Nguyễn đè một tay lên vai cô: “Aiya, Tiểu Lạc Tử nhà chúng ta nóng nảy hơn trước rồi, còn dám dùng cafe hắt người ta nữa kìa.”
“Bạch Dạ Hàn thật quá đáng. Người anh ta ghét là tao, tại sao còn kéo theo cả mày chứ?” Thủy An Lạc tức lắm, “Nhưng tao cũng bại não thật, tự dưng lại kéo mày theo làm gì không biết? Nếu không mày cũng đâu bị...”
“Chị em của tao à, mày tưởng mày không đưa tao đi cùng thì anh ta sẽ nói lời dễ nghe hơn à?” Kiều Nhã Nguyễn vẫn khoác vai Thủy An Lạc đi xuống cầu thang, “Bạch Dạ Hàn thật sự nghĩ là ở cái thành phố A này, ngoài anh ta ra thì không còn ai nữa chắc?”
Thủy An Lạc nhìn cái dáng vẻ ung dung Kiều Nhã Nguyễn. Nhưng khi nhìn vào hai hàng lông mày của cô, Thủy An Lạc biết Lão Phật Gia nhà mình vẫn bị ảnh hưởng bởi câu nói đó.
Thủy An Lạc và cô cùng đi ra tới xe, cô đưa tay nắm lấy tay bạn thân mình, “Lão Phật Gia, cái chết của chị Kỳ Nhu thật sự không liên quan gì tới mày đâu, nếu không Anh Xinh Trai sẽ không tới tìm ba mẹ mày...”
“Ai ya, hôm nay bọn mình đừng nói tới chuyện này nữa, đi thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đẩy luôn Thủy An Lạc lên xe.