Thủy An Lạc giật bắn mình, vội ném luôn con tôm đang cầm trong tay đi.
Sở Ninh Dực cũng đặt tập tài liệu xuống đứng dậy đi vào bếp, “Sao thế?”
“Oa...”
Tiểu Bảo Bối vẫn khóc toáng lên, ngón tay mịn màng của nhóc đỏ lên rồi.
Sở Ninh Dực đón lấy Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc nắm lấy tay con, thổi thổi, “Không đau, không đau, mẹ không cố tình mà.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc như sắp khóc đến nơi, liền nắm lấy tay Tiểu Bảo Bối, “Nam tử hán đại trượng phu, không khóc nữa.”
“Oa...”
Tiểu Bảo Bối càng khóc lớn hơn. Người ta không phải nam tử hán đại trượng phu, người ta là bé bi cơ mà.
Tiểu Bảo Bối khóc, Thủy An Lạc cũng khóc theo.
Sở Ninh Dực nhức hết cả đầu với hai mẹ con nhà này.
“Được rồi, có gì đâu mà khóc, cũng không trầy da mà.” Sở Ninh Dực nói rồi bế thẳng Tiểu Bảo Bối ra khỏi bếp.
Thủy An Lạc cũng chạy theo ra ngoài, “Chờ trầy cả da thì muộn rồi.”
Sở Ninh Dực quay lại, “Là lỗi của ai?”
Thủy An Lạc ngậm miệng, lỗi của cô!
Tiểu Bảo Bối khóc một hồi, tới khi ngón tay không còn đau nữa mới bắt đầu tìm mẹ, vẫn điếc không sợ súng đòi vào bếp xem tôm.
“Cái tốt không học, còn cái thói gà chết không sợ nước sôi này thì đúng là giống y hệt em.” Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm cô một cái.
Thủy An Lạc bĩu môi, bế cậu con trai mắt vẫn đang ầng ậc nước vào bếp, lần này cu cậu không động tay nữa, chỉ ngồi xổm trên bệ bếp xem tôm thôi.
“Ma ma~ tôm tôm~” Tiểu Bảo Bối quay lại cười tít cặp mắt ngấn nước nhìn mẹ nói.
Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi: “Con đúng là đồ điếc không sợ súng.”
Nhưng Tiểu Bảo Bối lại cười khanh khách tiếp tục ngồi xem con tôm bự chảng kia.
Sở Ninh Dực lại ngồi xuống, cầm tập tài liệu kia lên.
Vết thương lành rồi sẽ không đau nữa, nhưng vết thương không lành được thì vẫn sẽ đau âm ỷ.
Nên tập tài liệu này, chắc chính là chìa khóa xé toạc vết thương của anh ra.
Vừa mở tập tài liệu ra liền thấy một bức ảnh rơi xuống.
Người đàn ông trên tấm ảnh đeo một chiếc mặt nạ vô diện, chỉ là một bóng nghiêng, chắc chỗ này là trong rừng.
Phía sau tấm ảnh còn có chữ.
Tôm Lớn - Trùm súng ống đạn dược Âu Mỹ, mười năm trước bắt đầu tiến vào thành phố A, đã bị đánh lùi.
Súng ống đạn dược?
Sở Ninh Dực lật lại tấm ảnh để xem, nếu như chỉ là buôn súng, bọn chúng có cần lên kế hoạch nhiều năm như thế không?
Nghĩ vậy, Sở Ninh Dực liền đặt tấm ảnh xuống, lấy hai bản tài liệu bên trong ra.
Bản tài liệu đầu tiên có vẻ như đã lâu rồi, Sở Ninh Dực xem qua, ít nhất cũng phải ba năm, là một bản phê duyệt đồng ý cho phép theo dõi người có biệt hiệu là Tôm Lớn kia.
Ba năm trước đã bắt đầu theo dõi, nên giờ phải thu lưới rồi sao?
Nhưng khi Sở Ninh Dực nhìn thấy tên người phía dưới, anh bỗng ngẩng phắt lên nhìn Thủy An Lạc đang xem tôm với Tiểu Bảo Bối trong bếp.
Thủy Mặc Vân.
Phía sau chỗ tên người chỉ huy ghi là: Thủy Mặc Vân.
Sở Ninh Dực vội vàng lấy tờ thứ hai ra xem, trên đó là báo cáo phê chuẩn giải ngũ của Sở Ninh Dực và An Phong Dương.
Sao báo cáo giải ngũ của họ lại ở đây được?
Trong này có quá nhiều bí ẩn.
[”Nếu như Sở tổng quyết định xong có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”]
Sở Ninh Dực nghĩ số tài liệu trong này có lẽ còn nhiều hơn so với những gì anh thấy, nhưng có người đã cố tình cầm đi, vì muốn anh không nhìn ra được những bí ẩn này.
“Không chơi nữa, mẹ con mình đi tìm ba nào.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ra ngoài.
Sở Ninh Dực vội vàng nhét hết đống giấy tờ kia vào lại chỗ cũ, rồi lại đặt lên bàn.