Trong một đình viện tao nhã, đông tới, tuyết phủ kín cả cây cỏ hoa lá nơi đây.
Thủy Mặc Vân đang đi trên đường thì nhận được tin con gái mình đã được bình an, hơn nữa cuộc giao dịch của kẻ kia cũng đã được ngăn chặn, chỉ tiếc là không bắt được người.
Đình viện cạnh hồ, có một ông lão đang thảnh thơi thả câu.
Thủy Mặc Vân đi tới, nhưng mãi vẫn không mở lời nói chuyện.
Cần câu khẽ động, ông lão kia lập tức thu cần lại, là một con cá chép đỏ.
“Ha, câu mấy ngày rồi đều không được gì, cậu vừa tới đã có thu hoạch!” Ông lão kia nói xong liền đưa cần câu cho người giúp việc, sau đó quay người lại.
Ông lão có một mái tóc trắng muốt như cước, trông thì như ông lão tám mươi, nhưng thật ra thì cũng chỉ mới là một ông già sáu mốt tuổi thôi.
Gương mặt già nua cương nghị, nhìn thôi cũng thấy vẻ mặt ấy là được năm tháng tôi luyện thành.
Ông mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám tro, dáng vẻ lại như một vị tiên không vướng bụi trần.
Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu.
“Đi, để nấu con cá này lên thêm món cho Mặc Vân nào!” Người có biệt danh là Fool nói với người giúp việc xong mới đưa Thủy Mặc Vân qua cái chòi nghỉ bên cạnh.
“Tôi biết chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi, con bé không sao chứ?” Fool ân cần hỏi.
“Sở Ninh Dực tới kịp, bước đầu của kế hoạch Tôm Lớn chiếm giữ thành phố A cũng đã được ngăn chặn lại rồi.”
Tôm Lớn, đó chính là người mà ông ta đã đối đầu suốt ba mươi năm nay.
Fool gật đầu ra hiệu cho Thủy Mặc Vân ngồi xuống: “Trước đây cậu từng nói với tôi là Sở Ninh Dực không thể tham gia kế hoạch lần này được, nhưng tôi đã nghiên cứu kĩ rồi, cậu ta và An Phong Dương đều là những người không thể thiếu được.”
“Tần Lão~” Thủy Mặc Vân cau mày, “Để bọn họ tham gia vào chuyện này hoàn toàn không có gì tốt cả, dù sao thì...”
“Tôi biết cậu muốn nói gì.” Fool phất tay cắt ngang lời Thủy Mặc Vân: “Mặc Vân, chúng ta đã giám sát Tôm Lớn ba mươi năm nay rồi. Ba mươi năm trước, chúng ta chặt đứt chân của gã. Nhưng lần này gã lại vùng dậy, chắc chắn là đã hạ quyết tâm sẽ mở cánh cổng lớn của thành phố A rồi.”
Thủy Mặc Vân hơi cúi đầu, ngón tay thon dài của ông gõ nhẹ lên mặt bàn làm bằng ngọc lưu ly.
“Tôi đề nghị không để Sở Ninh Dực và An Phong Dương tham gia, chúng sẽ bị tình cảm làm ảnh hưởng! Mà lần này chúng ta không thể thất bại được.” Thủy Mặc Vân vẫn kiên quyết nói.
Thủy Mặc Vân vừa mới dứt lời thì một tập hồ sơ liền được đặt trước mặt ông. Thủy Mặc Vân thấy khó hiểu, ông ngẩng đầu nhìn Fool: “Đây là cái gì?”
“Là báo cáo kiểm tra tâm lý của Sở Ninh Dực, cậu ta rất lý trí!” Fool vừa nói vừa bưng tách trà lên. Ông ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới mở miệng nói tiếp: “Hơn cả tôi và cậu.”
Thủy Mặc Vân không mở ra xem. Qua chuyện của Thủy An Lạc, ông biết Sở Ninh Dực rất lý trí, lý trí hơn những người bình thường khác. Thậm chí cậu ta còn có thể dùng lý trí để bài xếp ổn thỏa cả chuyện tình cảm của mình.
Bởi vì từ đầu đến cuối, cậu ta đều có thể bắt được điểm kết thúc mà bản thân mong muốn.
“Người khiến cậu ta hiểu lầm năm đó tôi giết Viên Hải chính là ngài!” Thủy Mặc Vân bỗng hiểu ra.
“Cậu biết đấy, chuyện của Tôm Lớn không thể có bất cứ sơ suất nào được!” Fool vẫn tiếp tục thưởng thức trà của mình: “Cái cậu Sở Ninh Dực đó, ngay từ ngày đầu tiên cậu ta vào học tại trường quân đội tôi đã quan sát cậu ta rồi. Cho đến khi xảy ra vụ nổ mười năm trước, cậu ta lại mất tăm mất tích ba tháng trời, rồi xuất ngũ, thậm chí tới tận những năm gần đây, tôi vẫn quan sát cậu ta.”
“Tôi nghĩ cậu ta sẽ không thích ngài làm như vậy đâu!” Thủy Mặc Vân nhàn nhạt nói.
“Cả đời này tôi chỉ nhìn lầm đúng một lần thôi, giờ tôi cũng đang phải chuộc tội vì lỗi lầm đó đây. Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều phải tham gia vào nhiệm vụ lần này, đây là mệnh lệnh.”
Thủy Mặc Vân vẫn rũ mắt, lắc lắc tách trà đang cầm trên tay.
“Mong là lần này ngài không nhìn lầm nữa.” Thủy Mặc Vân nói xong liền đặt tách trà xuống.