Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang đứng dưới lầu, khóe miệng khẽ cong lên.
Tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng.
Cô có dự cảm: Anh Sở độc miệng sắp online rồi.
“Chuyện đó, chuyện đó...” Trước khi Sở Ninh Dực mở miệng, Thủy An Lạc đã kịp thời chặn họng rồi nằm thẳng cẳng ra sofa, “Em cứ thích ngủ ở đây đấy.”
Sở Ninh Dực cười lạnh một cái rồi lại quay người đi xuống.
Thủy An Lạc thấy vậy lập tức ôm gối ôm, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Sở Ninh Dực đi tới chỗ sofa, nhìn cô gái đang vờ chết trên đó.
Thủy An Lạc nhắm chặt mắt. Cô không muốn nghe anh Sở nói gì hết.
Sở Ninh Dực ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, một tay của anh chống lên mép ghế còn một tay thì gác trên đầu gối của mình.
Thủy An Lạc quay lưng về phía anh, hai phiến môi mím lại thật chặt.
Cô có một thắc mắc, tại sao ngay cả việc cãi nhau cũng không theo lẽ thường là thế quái nào hả?
Tại sao lại như thế cơ chứ?
Tại sao?
Tại sao?
Hơi thở ấm áp của Sở Ninh Dực phả vào cổ của Thủy An Lạc.
“Em có chắc là muốn ngủ dưới này tối nay không?” Sở Ninh Dực khẽ hỏi một câu.
Thủy An Lạc kiên quyết không lên tiếng, cô ngủ rồi!
Sở Ninh Dực chẳng đợi cô đáp lại đã bế thốc cô lên.
Thủy An Lạc giật mình vội vàng kêu lên: “Em không lên!”
Sở Ninh Dực nhướng mày, rõ ràng như đang nói: Em nghĩ nhiều quá rồi đấy.
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc dậy đi thẳng ra ngoài, sau đó mới thả người xuống.
Mặc dù bên ngoài cũng có lò sưởi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những cơn gió rét lạnh.
Sở Ninh Dực thả Thủy An Lạc xuống, sau đó đứng dựa vào cửa nhìn cô: “Em ngủ ở đây đi, để xem nếu nước trong đầu em đóng đá lại thì em có thể thông minh hơn được một chút không!”
Nước trong đầu đóng lại thành đá?
Thủy An Lạc suýt chút nữa thì bị câu nói này của Sở Ninh Dực làm cho lạnh chết!
Má, cô biết ngay Sở tổng mà mở miệng là chẳng được câu nào tử tế mà!
“Đóng đá rồi sẽ không sợ bị nổ chết nữa!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc: “....”
Được rồi, Sở tổng, anh đúng là đồ thù dai!
“Đóng đá rồi mà còn bị nổ thì sẽ thành bụi luôn!” Thủy An Lạc khẽ run lên, phải biết rằng bây giờ trên người cô chỉ có một bộ đồ lông dê thôi.
Sở Ninh Dực nhướng mày, vẫn khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào cửa: “Cứ để lạnh thế đến lúc nào cái đầu em nó sáng ra thì vào!”
“Hứ...” Thủy An Lạc hừ một cái rồi xoay người định bỏ đi, nhưng đáng tiếc cô không cầm thẻ thang máy theo.
Thủy An Lạc tức giận mà đá cửa thang máy một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Đưa thẻ cho em!”
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Bảo em ngủ chứ ai bảo em đi đâu.”
“Anh muốn em chết rét à!” Thủy An Lạc nổi giận.
“Chết rét cũng tốt lắm, chết rét cho bớt lo!” Sở Ninh Dực cười khẩy.
Thủy An Lạc nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh. Nhưng giờ cô đang thật sự rất lạnh, vì cửa sổ bên ngoài vẫn còn đang mở toang hoang ra kia kìa.
Mở!
Thủy An Lạc sững ra, cô nhớ là sau bữa tối...
[”Trời càng ngày càng lạnh, quản lý tòa nhà chẳng bao giờ chịu đóng cửa sổ ở ngoài cả, để tôi ra ngoài đóng vào.”]
Sau bữa cơm tối, rõ ràng thím Vu đã đích thân đi đóng cửa sổ lại rồi cơ mà.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò mà đi về phía bên đó.
“Quay lại cho anh!” Sở Ninh Dực thấy cô bước đi thì lập tức nắm lấy cổ tay Thủy An Lạc kéo lại. Chỗ cửa sổ đó làm sao được như ở đây, ra đó đứng là lạnh thấu xương luôn.
Thủy An Lạc bị kéo lại liền quay đầu nhìn Sở Ninh Dực đang nhíu chặt lông mày.
Chậc chậc chậc, sao anh không đắc ý tiếp đi, chẳng phải muốn em chết rét luôn đấy sao?
“Thủy An Lạc, em họ Thủy thì cái đầu của em cũng theo họ của em luôn đấy à? Chỗ đó có thể đi được sao?” Nói rồi anh kéo luôn cô vào nhà, cô vợ não tàn này của anh đúng là không thể thả ra ngoài được.
“Không phải, rõ ràng hồi tối thím Vu đã đi đóng cửa sổ ở ngoài vào rồi mà!” Thủy An Lạc bị kéo vào, liền lớn tiếng nói.