Ngoài sân nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở lại, Long Nhược Sở tựa trên chiếc ghế mây nhìn lên bầu trời.
Sở Ninh Dực giỏi hơn hai người con rể của bà ta nhiều.
Phải lý trí đến mức nào mới có thể khiến cậu ta bình tĩnh đối mặt với chuyện mình đã sợ hãi mười năm trời như vậy.
Bà nghĩ, đây có lẽ là điều mà Lạc Vân và Thủy Mặc Vân không làm được.
Long Man Ngân vẫn cảm thấy bà không biết gì về cuộc sống của con gái mình ba mươi năm qua, lại không ngờ rằng, trên đời này không có chuyện gì mà bà ta không biết, chỉ có chuyện bà ta có muốn nói hay không mà thôi.
Mà những chuyện không liên quan đến mình, bà ta chưa bao giờ nói.
Lần này bà ta vốn định đưa Thủy An Lạc đi, sau đó chọn cho con bé một vị hôn phu hoàn mỹ, nhưng đến lúc gặp Sở Ninh Dực, bà lại nghĩ có thể để Thủy An Lạc lại, bởi vì chàng trai đó cũng rất hoàn hảo.
Đúng là bọn họ phối hợp với nhau rất tốt, cho rằng như vậy là có thể đưa Thủy An Lạc đi, nhưng nếu không phải do bà ta nhường, chỉ hai người đàn ông sao có thể là đối thủ của bà.
“Sở Ninh Dực, mong là cậu đừng để tôi phải thất vọng.” Long Nhược Sơ mỉm cười mở miệng nói.
“Tông chủ, nhị tiểu thư đã về.” Người hầu bước tới thông báo.
Long Nhược Sơ bình thản đáp lại một tiếng, Long Man Ngân đã bước vào cửa.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?” Câu đầu tiên khi bước vào đã là chất vấn.
Long Nhược Sơ từ từ mở mắt ra nhìn con gái mình.
Lạc Vân lạnh nhạt đi bên cạnh Long Man Ngân, như không hề trông thấy Long Nhược Sơ.
“Con đã không thể chấp nhận được Long gia thì ta đương nhiên phải tìm một người khác để nối nghiệp rồi.” Long Nhược Sơ thản nhiên lên tiếng.
“Mẹ, Lạc Lạc không mang màu mắt tím, con gái của con bé cũng không thể có được.” Long Man Ngân sớm nên nghĩ đến, mẹ bà sao có thể là một nhân vật đơn giản như vậy được.
“Nếu biết là không thể thì con còn lo lắng cái gì?” Long Nhược Sơ bình thản nói, sau đó từ từ đứng dậy, “Nếu con thực sự chắc chắn như vậy thì sao lại giấu giếm ta nhiều năm như thế? Bởi vì con đang sợ.”
“Mẹ...” Tâm trạng của Long Man Ngân rất ít khi kích động, cho dù là hồi trước khi ly hôn với Thủy Mặc Vân cũng vậy, bà cũng rất dửng dưng.
Long Nhược Sơ xoay người đi vào trong, cánh tay Long Man Ngân lại bị Lạc Vân giữ lại.
Lồng ngực bà phập phồng kịch liệt, đây là chuyện mà bà sợ nhất, nhưng bà trước sau vẫn không phải đối thủ của mẹ mình.
“Bỏ qua đi, Sở Ninh Dực sẽ xử lý được.” Lạc Vân bình tĩnh nói.
Long Man Ngân vươn tay day trán mình, ngẩng đầu nhìn tòa lâu đài ăn thịt người này. Đây là nơi bà lớn lên, cũng là nơi bà cực lực muốn rời xa.
Long Man Ngân vẫn còn lo lắng, vừa đi cùng Lạc Vân vừa gọi điện cho Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của mẹ mình, bình thường toàn là cô gọi cho mẹ.
“Alô, mẹ, mẹ xem tin tức rồi à, con không sao đâu.” Thủy An Lạc vừa nhấc máy đã cười nói.
Long Man Ngân nghe Thủy An Lạc nói vậy, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Tin tức gì?”
Ặc...
Thủy An Lạc chớp mắt, sao mồm miệng cô lại nhanh nhảu thế chứ? Không thể chờ mẹ nói trước được à?
“À, thì là chuyện...”
“Tin Sở Ninh Dực cầu hôn con hả?”
“Đúng, là chuyện đó đấy.” Thủy An Lạc vội vàng hùa theo mẹ cô.
“Lạc Lạc, hai đứa tái hôn rồi có định sinh thêm đứa nữa không?” Long Man Ngân mượn đề tài này làm bộ vô tình mở miệng hỏi.
“Dạ?” Thủy An Lạc hơi sửng sốt vì câu hỏi của mẹ mình, “Mẹ~” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, thằng bé còn chưa đầy một tuổi mà.
“Có hay không?” Long Man Ngân vô cùng nghiêm túc hỏi.
Thủy An Lạc bị thái độ của mẹ mình làm cho sợ hãi, hình như mẹ chưa từng nói chuyện nghiêm túc với cô như vậy bao giờ.