Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Thủy An Lạc, một lúc sau mới nói: “Anh nói rồi, anh thích em ngốc.
Chứ không phải là một Thủy âm hiểm chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu vấn đề đang hiện diện nơi đây.
Thân thể Thủy An Lạc hơi run lên, trong đôi mắt hơi rũ xuống lướt qua vẻ lạc lõng.
Điều anh muốn là bảo vệ cô được yên ổn, anh không muốn để cô cùng anh đối mặt với quá khứ không chịu nổi của mình phải không?
Sở Ninh Dực ôm cô vào trong lòng, nhìn mặt hồ đã kết băng phía xa, sau đó hôn nhẹ lên trán cô, im lặng một lúc lâu.
Thủy An Lạc ôm chặt lấy anh. Nếu như giữa bọn họ không có những chuyện này, cô cam tâm làm một đứa ngốc bên cạnh anh. Nhưng hiện giờ, cô có thể tiếp tục ngốc nghếch nữa được hay sao?
“Sở Ninh Dực, lúc này em thà để anh đánh em, mắng em, hận em còn hơn.” Chứ không phải bình thản như thế này.
Cô ấy đã từng nghĩ đến đủ loại tình cảnh sau khi bọn họ ngả bài, duy chỉ không nghĩ đến trường hợp này.
“Đánh em, mắng em, hận em, đến cuối cùng người đau lòng chẳng phải vẫn là anh sao?” Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như trước, lại có chút ý cười rõ ràng.
Ba mươi năm cuộc đời Sở Ninh Dực anh đã trải qua nhiều điều, ấu trĩ và thiếu lý trí không thích hợp với anh, hoặc có lẽ đã sớm rời khỏi cuộc sống của anh.
Anh từng có một tia hận thù, nhưng lý trí anh đủ để đè thứ đó xuống, bởi vì anh biết mình muốn gì.
“Anh không phải thiếu niên mười bảy mười tám, càng không phải thanh niên hai mốt hai hai. Anh không nhiều tình cảm như bọn em, anh chỉ biết bản thân mình muốn gì.”
Sở Ninh Dực chậm rãi nói tiếp: “Em định nói gì, sự lý trí của anh khiến cho em nghĩ rằng anh không hề yêu em?”
Sở Ninh Dực dứt lời, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang ngước lên nhìn anh. Anh thấp giọng nói: “Nhưng Lạc Lạc à, anh không thể, không thể sau khi đã mất đi thầy rồi, còn mất thêm cả em.”
“Thủy An Lạc, có những khoảnh khắc, anh hận không thể bóp chết em, nhưng anh không thể làm vậy, cho nên anh chỉ có thể tự giam mình trong phòng làm việc.”
“Có những khoảnh khắc, anh nghĩ, tại sao em lại là con gái của Thủy Mặc Vân. Anh thậm chí còn muốn em công khai đoạn tuyệt quan hệ với ông ta một lần nữa, nhưng anh không thể.”
“Sở Ninh Dực, ba em, ông ấy...” Thủy An Lạc có chút khẩn thiết nói, nhưng bờ môi lại bị ngón tay phiếm lạnh của Sở Ninh Dực chặn lại, trong ánh mắt cô đầy sự lo lắng nhưng không tiếp tục mở miệng nữa.
“Đừng nói đỡ cho ông ta, nếu không anh không biết mình sẽ làm gì với em đâu. Thủy An Lạc, đừng nói thay ông ta, cũng đừng nhắc đến ông ta nữa.”
Tâm tư Thủy An Lạc lập tức trở nên nặng nề, vậy là, anh vẫn tin chuyện đó có liên quan đến ba cô.
Nhưng đứa con nào cũng ích kỷ, họ chỉ muốn tin tưởng ba của mình.
Thủy An Lạc cúi đầu, Sở Ninh Dực có thể không trách móc gì cô đã khó khăn lắm rồi, sao cô còn muốn anh tin tưởng chuyện này không liên quan gì đến ba mình nữa chứ?
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang cúi gằm mặt, ôm chặt lấy cô vào trong lòng, “Thủy An Lạc, anh không thể từ bỏ em được, cho nên, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng mong em đừng khiến anh phải thất vọng.” Anh nói rất nghiêm túc, thậm chí có chút cầu xin.
Đừng khiến anh thất vọng, đừng giúp Thủy Mặc Vân che giấu trong lúc anh đang điều tra sự thật.