Ngày hôm sau Thủy An Lạc quay lại bệnh viện làm việc liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Dù sao, màn cầu hôn của Sở tổng ngày hôm qua cũng khác người như vậy cơ mà.
Thủy An Lạc bước vào phòng làm việc của mình trong sự chú ý của mọi người. Lúc này Lý Tử đã đến từ sớm.
“Yo, vành mắt đen sì này, anh nói chứ đồ đệ à, chỉ cầu hôn thôi hay là động phòng hoa chúc luôn thế.” Lý Tử trêu cô.
Thủy An Lạc buông túi của mình xuống, vươn tay mở máy vi tính, “Ha ha, sư phụ, em bị ông con quấy cả đêm mất ngủ đấy.”
“Quả nhiên, ôm con kết hôn đúng là bị kịch.”
“Rõ ràng bọn em ôm con ly hôn đấy chứ?” Thủy An Lạc tiếp tục mở miệng phản bác.
Lý Tử thấp giọng bật cười, “Được rồi, thấy em thực sự khỏe lại anh cũng yên tâm rồi.”
Thủy An Lạc mở hộp thư, xem qua vài email quan trọng, sau đó bắt đầu ghi chép lại.
“Sư phụ, sáng hôm nay còn việc gì không?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi, cô còn phải đi gặp vị bác sĩ tâm lý kia nữa.
“Nhìn cái mặt “Em thực sự có việc xin tha cho em” của em kìa, sư phụ đây cảm thấy, nếu như không có việc gì thì thực có lỗi với em.” Lý Tử khẽ cười, lại bị Thủy An Lạc ném cho cái bút vào người.
Thủy An Lạc hừ một tiếng, sắp xếp lại đồ đạc của mình một chút rồi đi ra ngoài tìm bác sĩ kia.
Mới sáng sớm, bệnh nhân vẫn chưa đông, nhất là khoa thần kinh, hầu như không có bệnh nhân nào cả.
Lúc Thủy An Lạc gõ cửa, bác sĩ kia đang xem bệnh án.
“Vào đi.” Người đàn ông nọ mở miệng, giọng nói trầm thấp.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, một lúc mới bước vào.
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên trông thấy Thủy An Lạc dường như sửng sốt một chút, sau một hồi ngẩn ra lại như đã hiểu ra chuyện gì đó.
“Là bác sĩ Thủy à, ngồi đi.” Anh ta nói rồi đứng dậy bước qua rót một ly nước sau đó đặt trước mặt cô.
Cho dù là ở cùng một bệnh viện, Thủy An Lạc cũng gần như chưa gặp người này bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta, trên mặt anh ta có một vết sẹo, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến gương mặt hiền hòa của anh ta.
“Bác sĩ Triệu, hôm nay tôi đến là để...”
Người được gọi là bác sĩ Triệu tên là Triệu Thiên. Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt lấy ly nước của cô, sau đó ngồi xuống phía đối diện, “Lần đầu tiên tôi biết đến cô không phải ở bệnh viện, mà là qua lời của Ninh Dực.”
Quả nhiên, Sở Ninh Dực có bệnh tâm lý.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười của Triệu Thiên.
“Anh ấy từng nhắc đến tôi à?” Thủy An Lạc nói, càng thấy căng thẳng hơn.
Triệu Thiên khẽ gật đầu, lại không nói rõ là vì chuyện gì, “Cô tìm tôi có chuyện gì à?”
Ngón tay Thủy An Lạc không ngừng miết lên chiếc cốc giấy, dường như đang ngẫm xem nên mở miệng thế nào.
Triệu Thiên không vội, sau khi một cô y tá bước vào liền mở miệng nói: “Hủy bỏ tất cả những cuộc hẹn trước ngày hôm nay cho tôi.”
Anh nghĩ, chuyện này chắc anh không thể dùng một hai câu để nói rõ cho Thủy An Lạc hiểu hết được.
Y tá hơi giật mình, cuối cùng gật đầu đi ra ngoài.
Thủy An Lạc củng cố tâm lý xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thiên, “Sở Ninh Dực tìm anh, là bởi vì chuyện của thầy anh ấy đúng không?”
Triệu Thiên gật đầu, lại mở miệng nói: “Chuyện này tôi nghĩ có lẽ Ninh Dực không muốn để cô biết đâu.”
“Thầy anh ấy vì cứu anh ấy mà chết, vậy nên anh ấy khó lòng có thể chấp nhận được chuyện này, cho nên, anh ấy đã chọn anh.” Thủy An Lạc nghiêm túc mở miệng nói.
Triệu Thiên mỉm cười, “Xem ra cô hiểu rất rõ.”
Thủy An Lạc lắc đầu, cô thà không biết gì còn hơn.
“Tôi nghĩ, một con người lúc nào cũng thành công như anh ấy, chưa từng gặp phải thất bại, mà cái giá của sự thất bại lần này lại chính là tính mạng của sư phụ anh ấy, cho nên anh ấy mới không thể chấp nhận nổi đúng không.” Thủy An Lạc thấp giọng mở miệng nói, người đàn ông cao ngạo như anh ấy lại không phải chỉ vấp ngã một cách đơn giản, mà anh đã rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.