Bàn tay to lớn của Sở Ninh Dực quét một cái lên mặt bàn, khiến giấy tờ trên dó rơi hết vào trong ngăn kéo.
“Vào đi.”
Sau khi được cho phép, Thủy An Lạc mới dám đẩy cửa bước vào.
Phòng làm việc vẫn vậy, nhưng không hiểu sao Thủy An Lạc lại cảm thấy nó nặng nề, áp bức hơn mọi khi.
Thủy An Lạc bưng trứng, cầm băng gạc đi tới, sau đó cẩn thận đặt cạnh bàn, “Em vừa luộc trứng xong, để em chườm vết thương cho anh.”
Thủy An Lạc cố gắng để mình trông tự nhiên hơn một chút, nhưng nụ cười gượng gạo trên khóe môi lại bán đứng tâm trạng của cô lúc này.
Sở Ninh Dực vẫn nhìn cô chằm chằm nhưng lại không nói gì cả, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Thủy An Lạc siết chặt hai tay, có vẻ như đang nghĩ nên tiếp tục hay rời khỏi đây.
Cô đặt bông băng xuống rồi cầm trứng lên, có lẽ vì còn nóng nên lúc lột vỏ tay đã bị đỏ lên vì bỏng.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Thủy An Lạc bóc vỏ trứng.
Cô ấy không chạy, tốt lắm!
Tuy không biết là nhờ tác dụng của màn cầu hôn hay vì cái gì khác, nhưng cô không chạy, vậy là đủ rồi.
Thủy An Lạc bóc trứng gà xong lấy băng gạc bọc lại. Cô thử nhiệt độ rồi mới đi ra sau Sở Ninh Dực, cầm trứng khẽ lăn lên gò má bầm tím của anh.
Lúc trứng gà chạm vào mặt, Sở Ninh Dực theo phản xạ hơi run lên, sau đó liền để mặc cô lăn trứng trên mặt mình.
Khi tay Thủy An Lạc vừa chạm vào khóe môi anh, cổ tay đã bị anh nắm lấy.
Sở Ninh Dực kéo hơi mạnh nên Thủy An Lạc liền ngồi thẳng lên đùi anh.
Thủy An Lạc giật mình, mở hai mắt vô tội nhìn anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu, cắn một cái lên môi cô, thấp giọng nói: “Nghe nói nước bọt có thể khử độc.”
Sở Ninh Dực nói xong liền cúi xuống hôn một nụ hôn thật sâu.
Quả trứng gà trong tay Thủy An Lạc rơi thẳng xuống đất, không hiểu anh có ý gì mà giờ vẫn còn tâm trạng để mà trêu chọc cô thế này?
Nhưng, mặc kệ là có ý gì, Thủy An Lạc không thể không thừa nhận, cô muốn nụ hôn của anh, vì chỉ có vậy cô mới có thể cảm thấy yên tâm được.
Sở Ninh Dực hôn cô, bàn tay còn rảnh rỗi liền gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, sau đó nâng eo cô đặt lên bàn.
Nụ hôn của anh cấp thiết, động tác cũng trở nên thô lỗ hơn.
Thủy An Lạc kêu ra tiếng, nhưng lại không có bất cứ phản kháng nào.
Cô nghĩ, giờ chỉ có người đàn ông này mới có thể cho cô được thứ dũng khí mà cô cần thôi.
“Em là của anh, bất kể xảy ra chuyện gì đều là của anh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, bất ngờ xông tới mà không hề báo trước.
Thủy An Lạc nhíu mày, vì cơn đau bất chợt ập đến, hai chân cô quắp chặt lấy eo Sở Ninh Dực, hai tay cũng vòng qua ôm lấy cổ anh.
Cô nghĩ, cô cũng chỉ cần câu nói này của anh thôi.
Bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng đều có thể ở lại bên anh.
Có lẽ vì cảm nhận được cơn đau của Thủy An Lạc nên Sở Ninh Dực liền giảm tốc độ, còn đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, sau đó lau mồ hôn trên chóp mũi cho cô, khóe môi bật ra tiếng rên khe khẽ.
Môi anh từng chút từng chút như muốn trút hết tình cảm của mình ra để bảo vệ, che chở cho cô.