Khi Bạch Dạ Hàn nói xong, bàn tay của Thủy An Lạc đã siết chặt thêm mấy phần.
Nhưng mà tư thế tựa lưng vào gối của cô lại thả lỏng hơn nhiều.
“Nghe nói, hôm qua ở ngoại thành có người chết.” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng.
Bạch Dạ Hàn cau mày: “Thì sao?”
“Thì sao?” Thủy An Lạc lặp lại một lần nữa rồi nhìn về phía tập tài liệu đang đặt trên bàn, đồng tử của cô co lại nhưng giọng nói vẫn dửng dưng như cũ: “Bạch Dạ Hàn, anh nói xem, anh ấy đã vì tôi mà làm đến mức này rồi, chẳng lẽ tôi lại không có cả dũng khí để chấp nhận sự căm hận của anh ấy sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng lên nhìn Bạch Dạ Hàn, trong mắt của cô ánh lên sự kiên định.
Bạch Dạ Hàn hơi biến sắc: “Cô muốn nuốt lời sao?”
“Tại sao lại không thể?” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên: “Bạch Dạ Hàn, bất kể quan hệ của anh với anh ấy có tốt đến đâu thì đây là chỉ là chuyện giữa tôi và anh ấy mà thôi! Tôi hy vọng anh có thể hiểu một điều rằng, kết cục cuối cùng của tôi và Sở Ninh Dực có thế nào đi chăng nữa thì cũng là lựa chọn của hai chúng tôi. Chẳng lẽ ngay bây giờ tôi bỏ đi thì anh ấy sẽ không đau khổ hay sao?”
Tiếng nói của Thủy An Lạc buông xuống một cách nặng trịch, trong phòng bệnh bỗng yên tĩnh trở lại. Tiểu Bảo Bối cười tít mắt dùng cái móng vuốt nhỏ với lấy tập tài liệu mà Bạch Dạ Hàn mang tới. Nhưng tay nhóc ngắn quá nên không với tới được.
Thủy An Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, ánh mắt cũng rơi vào tập tài liệu, hai đồng tử của cô co chặt lại vì cô biết trong đó chính là những thứ quyết định sinh tử của mối quan hệ giữa cô và Sở Ninh Dực.
“Vụ nổ dẫn tới hỏa hoạn, Viên Hải hy sinh, Sở Đại cùng với An Tam bị cách ly trong vòng một tháng! Mà một năm trước đó Viễn Tường lại đứng trước nguy cơ phá sản. Thời gian đó ba của cô và Viên Hải qua lại rất thân thiết. Cho đến trước khi vụ nổ xảy ra không lâu thì có một nguồn vốn lớn đổ vào Viễn Tường, nguy hiểm của Viễn Tường hoàn toàn được xóa bỏ. Nhưng vụ nổ lại xảy ra sau chuyện đó một tuần!” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.
Thủy An Lạc hơi rũ mắt như thể đang cô che giấu sự khác thường trong mắt mình.
“Sau đó thì sao, chỉ vì những thứ này mà anh đã kết luận ba của tôi có liên quan đến vụ nổ năm đó sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng lên nhìn thẳng vào Bạch Dạ Hàn.
“Chỉ cần những thứ này cũng đủ để đem mọi chuyện xâu chuỗi lại rồi!” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.
“Vậy xin lỗi, tôi sẽ không tin bất cứ một chữ nào anh nói cả!” Thủy An Lạc khẽ vỗ về con trai bảo bối: “Chuyện đó rốt cuộc là thế nào thì tôi sẽ tự mình tìm hiểu. Đến lúc đó bất kể tôi và Sở Ninh Dực có ra sao thì cũng là chuyện riêng của hai chúng tôi! Tôi chỉ xin anh đừng dùng bất cứ lý do gì để tham dự vào chuyện của chúng tôi!” Rõ ràng Thủy An Lạc cũng đang cố gắng đè nén cơn lửa giận trong lòng mình lại.
“Cô cảm thấy chuyện này còn cần điều tra nữa sao?Rời đi là lựa chọn tốt nhất của cô lúc này. Nếu không tới lúc đó tôi không chắc Sở Đại sẽ làm gì cô đâu!”Giọng nói của Bạch Dạ Hàn càng thêm âm trầm.
Thủy An Lạc nhìn con trai đang cười híp mắt trong lòng mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bánh bao của nhóc: “Luật sư Bạch, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng trừ khi anh ấy đuổi tôi đi, còn không thì tôi sẽ không đi đâu hết!”
“Thủy An Lạc, cô còn hèn hạ hơn cả tôi nghĩ!” Bạch Dạ Hàn thật sự điên lên rồi.
Thủy An Lạc ngẩng lên cười lạnh một cái: “Anh thấy anh cao thượng lắm sao? Anh chỉ biết bắt nạt vợ của anh em mình sau lưng người ta. Anh thấy thế là cao thượng lắm chắc?”
Xung quanh Bạch Dạ Hàn bỗng toát ra khí lạnh. Tiểu Bảo Bối run lên một cái. Thủy An Lạc lập tức ôm con trai vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về.
“Vợ?” Tiếng cười của Bạch Dạ Hàn ngày càng lạnh hơn, rõ ràng anh ta có ý nói: Cô xứng sao?
Thủy An Lạc dỗ dành Tiểu Bảo Bối rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhìn cô với vẻ giễu cợt.
“Bạch Dạ Hàn, trước khi Sở Ninh Dực về tới đây thì anh hãy cầm cái mà anh gọi là chứng cứ đi khỏi nơi này đi, tôi có thể xem như anh chưa từng đến đây!” Thủy An Lạc lên tiếng, trong giọng nói mang theo cả sự thả lỏng cùng sự tức giận đang được đè xuống.
Như sư phụ nói, ngay đến dũng khí đối diện với sự căm hận còn không có, lấy gì ra nói yêu?