Lý Tử hiểu tính của Sở Ninh Dực cho nên anh chỉ nhìn Thủy An Lạc một cái rồi cũng xoay người rời khỏi phòng.
Sở Ninh Dực cởi chiếc áo choàng dài đã thấm đầy khí lạnh ra, vào phòng tắm rửa tay bằng nước nóng trước rồi mới bước ra.
Hai tay của Thủy An Lạc vẫn đang nắm lấy chăn, cô ngẩng đầu cười híp mắt với người đàn ông đang tiến tới gần: “Anh nói đợi lần này em khỏe lại rồi sẽ cầu hôn em!”
Đúng vậy, còn chưa hận thì sao cô đã phải lùi bước chứ?
Mà kể cả họ có đến nước hận nhau đi chăng nữa thì cô vẫn có cách vãn hồi.
Coi như là không vãn hồi được mà đau đớn đến cùng cực, như vậy ít nhất cô cũng đã yêu đến cực điểm rồi đúng không?
Khi đó cô sẽ không hối hận vì những điều mà mình đã làm nữa.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày nhìn vào đôi mắt to tròn, trong suốt của Thủy An Lạc. Sao anh cứ có cảm giác mình mới đi ra ngoài một lúc rồi quay về mà sự bất an cùng thấp thỏm sợ hãi của cô nhóc nhà mình đều lặn mất tăm rồi.
Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn bình thuốc treo bên cạnh giường, sau đó liền ngồi xuống mép giường. Thủy An Lạc lập tức cười hì hì mà nhích tới chui vào lòng ngực anh.
“Vẫn còn lạnh.” Sở Ninh Dực nói rồi định đưa tay đẩy cô ra.
“Để em truyền nhiệt cho anh, giờ em đang nóng lắm đây!” Thủy An Lạc nói xong, hai bàn tay nhỏ gầy lập tức cầm chặt lấy bàn tay của anh. Nhưng vì Sở Ninh Dực đã rửa tay bằng nước nóng rồi nên tay anh lúc này rất ấm áp, anh chỉ còn lạnh trên người thôi.
Thủy An Lạc túm lấy bàn tay của Sở Ninh Dực nhưng lại cảm thấy chẳng có chút thành tựu nào, cái tay nhỏ nhắn dứt khoát chui vào trong quần áo của Sở Ninh Dực.
“A...”
Sở Ninh Dực hít vào một hơi thật sâu, không phải vì bàn tay của Thủy An Lạc lạnh mà anh phản ứng như vậy, mà là vì lúc này tay của cô đang nóng như lửa đốt.
“Đừng nghịch nữa!” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng rồi nắm lấy cổ tay của cô, sau đó hơi nghiêng người đặt cô về chỗ cũ, kéo cái chăn qua bọc lại. Cuối cùng mới nhẹ nhàng cách một lớp chăn đè lên cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai Thủy An Lạc: “Nóng cũng phải chịu, chờ em khỏe rồi, bản thiếu gia sẽ giải nhiệt cho em!”
Giải nhiệt?
Câu nói này của anh mập mờ quá đấy!!!
Khóe môi của Thủy An Lạc giật giật: Anh zai à, nóng mà em nói không phải cái nóng kiểu đó!
Thế nhưng Sở Ninh Dực lại chỉ vì một động tác vô tình cực kỳ đơn giản của Thủy An Lạc mà khiến toàn thân hừng hực lửa, thế nên chút hơi lạnh còn sót lại đã nhanh chóng bị xua đi không còn một mống.
“Vậy còn chuyện cầu hôn thì sao?” Thủy An Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
“Chờ em khỏi bệnh rồi nói!” Sở Ninh Dực nằm nghiêng xuống nhưng không đè lên ống truyền dịch của cô, một tay anh luồn xuống cổ, tư thế y như đang ôm một trẻ vậy.
“Vậy giờ em khỏe lại rồi, anh mau cầu hôn đi!” Thủy An Lạc cười tươi roi rói lên tiếng giục.
“Vội vã muốn gả đi đến thế cơ à? Có biết ngượng không thế hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cúi đầu hôn chóc một cái lên đôi môi đang khô đến nứt nẻ của cô.
Thủy An Lạc có chút tủi thân: “Em đi qua đi lại quỷ môn quan biết bao nhiêu lần rồi, anh mà còn không chịu cầu hôn, nhỡ đâu sau này không có cơ hội nữa thì sao đây? Ối...”
Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đôi môi đã bị ai kia ngậm lấy, có điều lần này không phải là một nụ hôn như gió lướt qua nữa mà là một nụ hôn cắn xé của sự trừng phạt, tuy nhiên cũng không đến mức khiến đôi môi đã nứt nẻ của cô phải chồng thêm vết thương mới.
Nụ hôn kết thúc, Sở Ninh Dực tì trán lên trán cô: “Trước hết nhanh nói cho bản thiếu gia nghe xem, bản thiếu gia mới đi ra ngoài có mấy tiếng, bà xã của anh đã làm những gì mà sao cứ như biến thành người khác thế này?”
“Anh cầu hôn em trước đi, rồi em sẽ nói cho anh biết!” Thủy An Lạc vẫn cứng cổ nói.
Trong mắt của Sở Ninh Dực cũng ánh lên ý cười, nhưng anh vẫn cố tình trêu tức Thủy An Lạc: “Vậy thì cứ coi như anh chưa hỏi đi!”
Hở?
Thủy An Lạc ngẩn ra, cái người này sao lại chẳng có chút thành ý nào hết vậy, cô cũng chẳng thèm để ý tới anh nữa.
Thủy An Lạc hừ một tiếng, tỏ vẻ tức giận xoay người đi ngó lơ ai đó, nhưng bàn tay vẫn ôm lấy cánh tay đang làm gối đầu cho cô không hề buông lỏng.