Sở Ninh Dực đứng dậy, ánh mắt lạnh băng của anh từ trên cao nhìn xuống gã đàn ông đang chịu đau đớn kia.
“Tao thật sự rất tò mò, tại sao cô ta lại tìm được mày.” Sở Ninh Dực nói như thể đã xác định người đứng sau lưng ông ta là ai.
Gã ta lập tức ngẩng phắt đầu dậy, mồ hôi hột toát đầm đìa.
“Cậu...”
“Có lẽ tao đã quá coi thường cô ta rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.
Sở Ninh Dực nói xong thì ra hiệu cho người phía sau lôi ông ta đi.
“Sở Đại!” Người cầm đầu nói.
“Nếu xương của ông ta đã cứng như vậy thì tìm một chỗ nào đó mà quăng đi!” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nói, cứ như thể với anh gã ta chẳng khác gì một bao rác cả.
Thời tiết thế này mà đem một người vừa gãy xương vừa chấn động não bỏ lại, điều này cũng đã tỏ rõ được ý trong lời nói của Sở Ninh Dực, anh muốn cái mạng của ông ta.
Chỉ vì những tin tức có liên quan đến thiếu phu nhân trước đây.
Sở Ninh Dực và Lý Tử vẫn chưa kết thúc việc tát vào mặt tất cả đám phóng viên của thành phố A này, ngược lại, nó cũng chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Hai người đàn em kéo gã đàn ông chật vật kia rời đi, nhưng mới đi được khoảng năm mét thì bọn họ lại bị Sở Ninh Dực gọi giật lại: “Giữ lại trước đã.”
Sở Ninh Dực nói xong thì thấy tiếng xe ngày càng gần, khóe miệng của anh khẽ nhếch lên.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh Sở Ninh Dực, người bị đẩy xuống xe một cách thô bạo không phải ai khác mà chính là Viên Giai Di.
Lúc này cô ta mặc không nhiều quần áo lắm, nhưng thân là một người mẫu chuyên nghiệp thì mặc kệ là lạnh tới cỡ nào cô ta cũng sẽ không làm ra mấy động tác sợ lạnh kia.
Sống lưng của Viên Giai Di vẫn thẳng tắp như trước.
“Ninh Dực?” Viên Giai Di khẽ cất tiếng, sau đó cố chịu cảm giác đau nhừ trên đùi, đi đứng bình thường tới gần.
Hai tay của Sở Ninh Dực bắt chéo sau lưng, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đang đổ tuyết ngày càng nhiều hơn kia.
Viên Giai Di đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, không trông thấy người đàn ông kia ở xa xa trong màn tuyết.
“Ninh Dực, muộn thế này rồi anh còn gọi em đến đây làm gì?” Viên Giai Di thắc mắc hỏi.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, bắt đầu từ lúc nào mà cô gái này lại thay đổi nhiều đến vậy?
“Bên kia có một người, tôi nghĩ có lẽ cô biết người đó!” Sở Ninh Dực trả lời, trong giọng nói của anh đã không còn bất cứ một chút tình cảm nào.
Viên Giai Di hơi sửng sốt, trong lòng cô ta lặng lẽ dâng lên một nỗi bất an mà nhìn qua bên kia. Thân hình người nọ ngã sấp trên mặt đất, cô ta hoàn toàn không nhìn ra nổi bộ dạng của người đó ra sao.
Viên Giai Di lại nhìn Sở Ninh Dực, nhưng Sở Ninh Dực lại ra hiệu bảo cô ta qua đó mà xem.
Cổ tay mảnh khảnh của Viên Giai Di khẽ run lên, nhưng cô ta vẫn cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
Hai hạ thủ của Sở Ninh Dực tự động lui về sau một bước. Viên Giai Di từ từ ngồi xổm xuống để nhìn cho kỹ người đàn ông đang nằm dưới đất này.
Đầu ngón tay đã hơi đỏ lên vì lạnh của cô ta nhẹ nhàng lật gương mặt của gã ta lại, nhưng vừa trông thấy gương mặt đó cô ta lập tức giật mình bật dậy.
Hô hấp của cô ta dần trở nên nặng nề, sự ổn định và bình tĩnh được bồi dưỡng qua nghề nghiệp quanh năm suốt tháng dường như đã chẳng còn chỗ dùng nữa.
Sở Ninh Dực từ từ bước tới, đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một mét thì dừng lại.
“Viên Giai Di, chắc cô chẳng lạ gì người này đâu nhỉ.”
Viên Giai Di, anh ấy gọi mình là Viên Giai Di!
Viên Giai Di lập tức quay đầu lại, trong mắt đã ầng ậc nước: “Ninh Dực! Em thật sự không biết người này! Em thật sự không biết ông ta!” Viên Giai Di vội vội vàng vàng mở miệng biện hộ.
“Nếu cô đã không quen biết, vậy thì...” Sở Ninh Dực vừa nói vừa khẽ hất cằm với những người phía sau, người nọ lập tức hiểu ý mà mang theo hai người đỡ gã đàn ông đang nằm thê thảm trên đất lên, sau đó liền mạnh mẽ thụi từng cú đấm vào bụng người đàn ông đó.
Tiếng đấm nện vào da thịt vang đội trong không gian, Viên Giai Di lại lùi ra xa hơn một chút, không dám hé mắt nhìn qua đằng đó nữa.
“Viên Giai Di, cô phải biết, trên thế giời này trừ Thủy An Lạc ra thì kiên nhẫn của tôi với cứ ai cũng đều có hạn cả!”