Nhưng mà cứ đơn giản nhận thua như vậy thì Kiều Nhã Nguyễn đã chẳng phải là Kiều Nhã Nguyễn.
“Phong Phong, anh nói có lý chút đi. Tôi đã tránh khỏi tầm mắt của anh rồi, là anh đuổi theo tôi đấy chứ!” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng đáp trả.
Bước chân của Phong Phong thoáng khựng lại, hai cánh tay buông thõng bên người lập tức siết chặt lại, có thể thấy anh ta nổi giận rồi.
Vì bị người ta nói trúng tim đen cho nên mới tức giận.
Đôi mắt căm giận điên cuồng của anh ta nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng dứt khoát bước thẳng lên xe rồi rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn đứng im tại chỗ nhìn Phong Phong bỏ đi, cảm giác chua xót quanh quẩn ở đầu mũi mãi không chịu tan đi.
Một lát sau cô nói xin lỗi với người tài xế kia rồi xin kết thúc chuyến đi sớm hơn dự định. Sau khi trả tiền, cô thơ thẩn bước trên con đường có những bông tuyết chậm rãi phiêu lãng trong không trung.
Tại sao Phong Phong lại đuổi theo cô?
Vì trong tim của anh ta vẫn có cô sao?
Nhưng dù có vậy thật thì cũng sao chứ?
Chẳng phải cô chính là hung thủ gián tiếp hại chết chị Kỳ Nhu sao?
Tình yêu nhận ra khi quá trễ thì kết quả cũng chỉ có thể lướt qua nhau mà thôi.
“Píp píp...”
Tiếng còi xe vang lên bên cạnh khiến Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn thử. Cửa kính xe trượt xuống lộ ra một gương mặt không được tính là quen thuộc nhưng cũng không phải xa lạ.
Là người... trung tá kia!
Trên đầu gối của trung tá còn để một sấp văn kiện. Anh ta đang ngồi ở băng ghế sau nhìn cô: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi một đoạn.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi nghiêng đầu: “Hình như chúng ta đâu có thân thiết đến vậy đâu nhỉ.”
Trung tá khẽ cười: “Ngày tuyết rơi còn không biết đường đón xe, tôi nghĩ dẫu có bị động lạnh thì đầu óc của cô cũng chẳng tỉnh táo hơn đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn cánh cửa xe đang mở ra, có vẻ như cô đang nghĩ đến những gì anh ta nói, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa xe bước lên.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn ngồi ổn định rồi Trung tá kia mới để cho tài xế lái đi, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào tài liệu.
Phong Phong lái xe đi rất nhanh sau đó lại quay trở lại, cái gì gọi là anh ta xuất hiện trước mặt Kiều Nhã Nguyễn cơ chứ, rõ ràng cô ấy mới chính là người xuất hiện trong tầm mắt anh ta trước cơ mà?
Nhưng lúc Phong Phong quay về chỗ cũ thì nào thấy nửa cái bóng nào của Kiều Nhã Nguyễn nữa đâu.
Phong Phong tức giận đập mạnh một cái lên cửa xe ô tô, anh ta điên rồi sao?
Vì một Kiều Nhã Nguyễn mà điên thật rồi!
***
Cùng lúc đó tại bệnh viện, sức khỏe của Thủy An Lạc chưa tốt hẳn nên thức không bao lâu đã lại ngủ mất.
An Phong Dương nhìn Sở Ninh Dực giúp cô đắp chăn cẩn thận xong xuôi hai người mới đi ra ngoài.
Trong hành lang gió thổi rất lạnh nên cũng không có nhiều người qua lại. Từ sau khi dịch bệnh được khống chế, mọi người đã chuyển từ trạng thái kinh hoàng, sợ hãi sang vui mừng tột độ.
“Lúc trước cậu bảo tôi điều tra nguồn gốc của khoản tiền vốn mười năm trước của Viễn Tường ấy, gần đây có tin tức rồi. Rất có thể nguồn gốc của số tiền đó không được sạch sẽ cho lắm.” An Phong Dương nói rất nhỏ nhưng Sở Ninh Dực vẫn nghe rõ được.
“Trên cái thương trường này liệu có đồng tiền nào là thật sự sạch sẽ?” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đạp lại, hai tay chống lên thành lan can.
An Phong Dương gật đầu: “Cụ thể thế nào thì bên kia vẫn chưa đưa cho tôi câu trả lời, đến lúc đó tôi sẽ báo lại cho cậu biết.”
Sở Ninh Dực gật đầu rồi khẽ bóp trán mình: “Mười năm trước, sau vụ nổ cậu chẳng phải cũng nhiễm bệnh dịch suýt thì tràn ra lúc ấy, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, lúc ấy cả tôi và cậu đều bị cách ly, mấy lần tôi còn cho rằng bản thân sắp chầu ông bà tổ tiên đến nơi rồi, nhưng may quá mạng lớn lại có người tìm được kháng thể!” Thật ra lúc ấy cũng chỉ có mỗi hai người bọn họ là bị nhiễm bệnh.
Mà hai người đều biết, có người cố tình muốn lấy mạng của họ.
“Trong tay Thủy Mặc Vân cũng có loại vắc-xin ấy!” Sở Ninh Dực trầm giọng mở lời.
An Phong Dương bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt bàng hoàng không thể tin nổi: “Thủy... Mặc Vân?”