Giọng của Lý Tử không lớn nhưng lại đủ để khiến những người có mặt ở đây rát cả mặt như vừa tự vả.
Khi người ta đang vật lộn với bệnh tật, đấu tranh với dịch bệnh thì bọn họ lại hùng hùng hổ hổ mà mắng chửi người ta là bỏ trốn, là ngoại tình cùng đủ những điều kinh khủng khác, đây không phải tự vả vào mồm thì là cái gì?
Thủy An Lạc cẩn thận uống nước do Sở Ninh Dực đút cho, sau đó nhìn người đàn ông trên tivi. Sư phụ của cô đúng là đẹp trai thật.
“Thu ngay cái ánh mắt sùng bái đó của em lại, nếu không thì đừng xem nữa!” Sở Ninh Dực có chút hối hận, chuyện này hẳn là nên để anh đích thân làm mới đúng, nếu không sau này Thủy An Lạc sẽ sùng bái Lý Tử mãi mất thôi.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực đang ghen tuông: “Đây chính là cái gọi là tự vả vào mặt mà anh nói hả? Nhất quyết im lặng không lên tiếng với vụ scandal, mặc kệ cho tình hình phát triển đến cỡ này, sau đó dùng chuyện dịch bệnh mà vả vào mặt bọn họ!”
Sở Ninh Dực nhướng mày, thầm thừa nhận lời cô nói.
Chuyện này càng làm to thì lúc sự thật được tiết lộ, ba cái thứ người gây chuyện kia sẽ bị khiển trách càng nặng nề.
“Có người nói tôi đối xử với Thủy An Lạc quá tốt, thậm chí lúc ở bệnh viện còn công khai lên tiếng bảo vệ cô ấy! Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi là thầy của Thủy An Lạc, là đàn anh của cô ấy vậy nên những chuyện đó là chuyện tôi nên làm!” Lý Tử vừa nói vừa đan hai bàn tay vào nhau, tựa lưng vào lưng ghế nhìn những khuôn mặt đã hơi đỏ lên của đám phóng viên, sau đó mới tiếp tục nói: “Ngược lại thử hỏi nếu đàn anh của các người đối xửa với các người không tốt thì điều đó có nghĩa là gì? Thế có nghĩa là các người đã mù hết cả rồi, theo nhầm người rồi. Không chỉ thế mà các người còn đen đủi nữa.”
Khóe miệng của Thủy An Lạc hơi giật giật, Lý Tử như thế này lại làm cô nhớ đến cái hôm mà anh mắng Viên Giai Di là chó điên, câu nào câu nấy đều sắc bén như dao.
“Khi các người nghe thấy chuyện đàn anh của người ta đối xử tốt với người ta thì lập tức tung ra tin đồn dùng quy tắc ngầm, việc làm đó thể hiện điều gì? Cho thấy các người là đồ hèn hạ, hơn thế nữa nó còn cho thấy rõ sự đố kỵ của các người.” Lý Tử nói không chút nể nang gì.
“Anh Sở, mấy câu này là anh dạy đúng không?” Thủy An Lạc nhìn bộ dạng của mấy phóng viên kia thì cảm thấy muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó cho bọn họ chui vào.
Sở Ninh Dực nhướng mày, tất nhiên không phải là anh rồi, nếu là anh ra tay thì chắc chắn không khách khí như vậy đâu, nhất định anh sẽ khiến mấy kẻ này còn không có cơ hội tìm lỗ nẻ để chui nữa mà lập tức xấu hổ đến chết ngay tại chỗ.
Lúc này, Cố Thanh Trần cũng đang ở Sở Thị xem tin tức, hai tay cô không kiềm chế được mà siết chặt cây bút trong tay.
Dù cô không tính là quen với Lý Tử, nhưng lại luôn có thể thấy được hình bóng của người khác thông qua anh.
[”Trần, chắc khoảng ngày kia là anh có thể về rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi đăng ký kết hôn nhé.”
“Hừ, Lý Hạo, anh mới cầu hôn xong đã chạy, đã thế lại còn chạy nguyên cả một tháng. Vậy mà còn không biết xấu hổ nói chuyện cưới xin với em à?”
“Chẳng phải vì anh có chuyện đột xuất sao? Còn cái cô Viên Giai Di gì nhà em ấy, em đừng có thân thiết với cô ta quá, vừa nhìn đã thấy chẳng phải loại phụ nữ đứng đắn gì rồi.”
“Ui, anh còn gặp cô ta nữa cơ à? Cô ta không phải người nhà của em, là nhà bác em.”
“Mặc kệ cô ta là người nhà ai, em cứ tránh xa cô ta ra hộ anh. Anh vừa thấy cô ta lượn lờ với một đám đàn ông đấy.” ]
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của bọn họ. Nhưng hai ngày sau Lý Hạo vẫn không trở về mà ba ngày sau Viên Giai Di đã trở lại. Bốn ngày sau thì Lý Tử nói với cô rằng Lý Hạo đã chết, chết trong một buổi tiệc của các doanh nhân, bị người ta nã thẳng một phát súng vào đầu.
Gia đình của Lý Hạo có chút đặc thù, ba của anh là người của mafia vậy nên có nhiều người cho rằng cái chết của anh là do kẻ thù của ba anh gây ra, nhưng Cố Thanh Trần biết sự thật không phải như vậy, bởi vì trước khi Lý Hạo chết có nhắc tới một người... Viên Giai Di!
Cạch...
Chiếc bút trong tay Cố Thanh Trần gãy lìa, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn. Cô cúi đầu nhìn, trên tay đã có vết máu, máu chảy xuống tập tài liệu đang đặt dưới tay cô.