Viên Giai Di đi tới đi lui. Cô ta nghĩ sao cũng không thể tin nổi Sở Ninh Dực lại muốn ở lại bên cạnh Thủy An Lạc đã bị nhiễm bệnh, là bệnh chết người đó.
Viên Giai Di càng nghĩ càng thấy bực bội trong lòng. Thủy An Lạc kia rốt cuộc có chỗ nào tốt mà khiến anh ấy lưu luyến như thế chứ.
Thủy An Lạc sốt cao vẫn chưa hạ, Sở Ninh Dực vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Thủy An Lạc có vài lần tỉnh lại, nhưng thời gian tỉnh lại cũng không được lâu.
Lần đầu tiên, cô không có sức để đuổi Sở Ninh Dực cho nên chỉ có thể im lặng, không đón nhận sự chăm sóc của anh, nhưng Sở Ninh Dực ác hơn cô nhiều, không uống nước, được, vậy thì dùng mồm bón, như vậy xác suất bị lây nhiễm sẽ cao hơn.
Lần thứ hai, lúc cô tỉnh lại Sở Ninh Dực đang ghé bên giường cô ngủ, đầu cô đau như muốn nứt ra nhưng khi nhìn thấy anh lại cảm thấy mình vẫn còn sống.
Dù cho sống kiểu này khiến cô sống không bằng chết.
Phổi như đang bị thiêu đốt, đau rát.
Đầu như bị người ta dùng búa sắt nện vào, đau âm ỉ.
Sở Ninh Dực bón nước cho cô, mỗi lần nuốt xuống cổ họng cô lại xộc lên đầy mùi máu tanh.
“Mấy bệnh nhân hôm trước có phải đã...” Thủy An Lạc nói, giọng nói khản đặc nhỏ dần cho đến khi mất hẳn, bởi vì cô không dám nói tiếp nữa.
Sở Ninh Dực ôm cô tựa vào ngực mình, lại cúi đầu khẽ hôn lên trán cô mấy cái, “Không sao hết.”
Thủy An Lạc thở dốc nặng nề, ngay cả một nụ cười cũng không nặn ra được.
Nhưng trong cơn sợ hãi, không hiểu sao cô lại thấy thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô cứ thế này mà chết, phải chăng cũng không cần lo lắng anh sẽ hận cô nữa?
Nhưng Tiểu Bảo Bối của cô còn chưa đầy một tuổi.
“Nếu như mẹ em không nói cho anh biết chuyện Tiểu Bảo Bối, không biết giờ chúng ta sẽ thế nào nhỉ?” Thủy An Lạc hơi nhắm mắt lại, nhưng lại cố gắng để bản thân giữ được tỉnh táo.
“Anh vẫn sẽ độc thân, còn em, có thể qua một thời gian sẽ chấp nhận Mặc Lộ Túc, cho Tiểu Bảo Bối một gia đình mới.” Sở Ninh Dực khẽ lên tiếng rồi siết chặt vòng tay của mình lại.
Thủy An Lạc lại bật cười thành tiếng: “Tại sao lại là độc thân, có thể anh cũng sẽ gặp được cô gái mà anh thích chứ.”
“Không đâu.” Sở Ninh Dực nắm tay cô đặt trước người cô, “Bởi vì trừ em ra, anh không định rung động đối với bất kỳ ai khác nữa.”
Thủy An Lạc mỉm cười có chút miễn cưỡng, “Nếu như không phải ngay từ đầu mẹ em đã bán em cho anh, có thể, em sẽ nuôi Tiểu Bảo Bối đến khi tốt nghiệp, có thể thực sự sẽ đầu hàng trước sự dịu dàng của đàn anh, nhưng, khi nhìn thấy tin tức của anh, em vẫn ngẩn ra.”
Sở Ninh Dực nghe giọng nói khản đặc của cô, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi không nói thành lời, “Nghỉ ngơi một lúc đi.”
Sở Ninh Dực cúi đầu, sắc mặt cô tái nhợt, vành mắt đã thâm quầng, bờ môi nứt nẻ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rỉ máu.
Thủy An Lạc lắc đầu, “Em sợ, em sợ nhắm mắt lại rồi sẽ không tỉnh lại được nữa.” Thủy An Lạc cúi đầu cười.
“Đừng nói bậy.” Sở Ninh Dực lập tức ngắt lời cô, “Lý Tử sẽ có cách.”
“Sở Ninh Dực, anh biết không? Em có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng giờ nghĩ lại, tất cả đều không quan trọng nữa rồi.” Thủy An Lạc cười. Cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô không dám mở miệng hỏi bất cứ câu nào cả.
“Chờ em khỏe rồi, muốn hỏi gì cũng được.” Sở Ninh Dực nghẹn giọng nói, có vẻ như đã không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa rồi.
“Sở Ninh Dực, anh cầu hôn em một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ đồng ý.” Thủy An Lạc nói, từ từ mở mắt ra.