Lý Tử không nói gì, ly rượu vang trong tay dưới ánh đèn ánh lên sắc đỏ như máu.
“Tiếc thật đấy, vì tôi còn sống.” Lý Tử mỉm cười nói nhưng giọng điệu lại lạnh lùng khát máu.
Hai tay Viên Giai Di siết chặt lấy tay vịn xe lăn. Cô ta và Lý Tử không tính là người quen, nhưng lại rất thân với anh trai của anh. Nên lúc còn ở bệnh viện, cô ta không nhận ra Lý Tử ngay được. Cho đến khi anh chĩa mũi nhọn về phía mình, cô ta mới hoài nghi.
“Có điều.” Lý Tử nói, quay đầu lại nhìn người phụ nữ mặt mũi tái nhợt đang ngồi trên xe lăn, “Giờ cô cũng không cần phải sợ nữa đâu, vì dù năm ấy cô nổi tiếng bằng cách nào thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với Sở Ninh Dực. Suy cho cùng giờ anh ta muốn tránh cô còn chẳng kịp nữa mà.”
Giọng nói của Lý Tử lúc nào cũng từ tốn như vậy, như thể anh không bao giờ biết tức giận cả, lại càng không biết thế nào là tâm trạng. Anh có thể thản nhiên mà chửi người khác, cũng có thể thản nhiên uy hiếp người ta, lại càng có thể thản nhiên thể hiện sự căm hận của mình.
Hai tay Viên Giai Di càng thêm run rẩy. Cô ta nổi tiếng bằng cách nào, anh trai của Lý Tử - Lý Hạo là một trong những người biết chuyện.
“Tôi đã nói rồi, tôi không liên quan gì đến cái chết của anh trai anh.” Viên Giai Di đè thấp giọng của mình xuống.
Ly rượu trong tay Lý Tử hơi chao đảo một cái, có chút rượu tràn ra.
“Chó điên có bao giờ chịu nhận là biết cắn người.” Lý Tử mỉm cười nói, sau đó đứng dậy chào tạm biệt anh chàng bartender rồi bước đi. Khi đi ngang qua Viên Giai Di anh lại nói: “Viên Giai Di, đừng có giở trò với Thủy An Lạc. Một con đàn bà như cô, tôi nghĩ Sở Ninh Dực đến nhìn cũng không muốn đâu.”
Lý Tử bước đi, không có chút tiếng động nào.
Viên Giai Di ngồi ở xe lăn ra sức siết chặt lấy tay vịn, lại là vì Thủy An Lạc, con nhỏ kia rốt cuộc tốt chỗ nào chứ?
Bất kể là Sở Ninh Dực hay là Phong Phong, An Phong Dương, đều một lòng bênh vực cô ta. Ngay cả Lý Tử không có quan hệ gì, cũng đang giúp cô ta.
“Anh thực sự cho rằng mình hiểu Thủy An Lạc lắm đấy à? Có khả năng cô ta là con gái của một kẻ giết người đấy!” Viên Giai Di đột nhiên cả tiếng kêu lên.
Bước chân của Lý Tử hơi khựng lại. Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ dưới ánh đèn kia, “Soi gương nhìn cho kỹ cái mặt giết người của cô đi.”
Gió bên ngoài hơi lớn, chiếc áo khoác của Lý Tử nhẹ nhàng bị thổi tung lên.
Anh ngẩng đầu, ánh trăng cũng mông lung.
Anh biết đến Thủy An Lạc là vì Mặc Lộ Túc. Anh gặp Thủy An Lạc là vì Kiều Tuệ Hòa. Còn quyết tâm bảo vệ Thủy An Lạc thì là vì ai đây?
Anh cúi đầu cười cay đắng, không suy nghĩ gì thêm nữa, chỉ sải bước về phía chiếc xe của mình.
***
Nửa đêm, Thủy An Lạc bị một cơn ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.
Lần này cô không hét lên, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Kiều Tuệ Hòa nói, vấn đề lớn nhất giữa Sở An Tâm và Mặc Doãn chính là thiếu sự tin tưởng, thiếu sự thẳng thắn, cho nên cô phải tiếp thu bài học từ Sở An Tâm.
Bây giờ, trong lòng cô đang dồn nén một bí mật rất lớn, nhưng cô lại không dám nói ra.
Bài học từ quá khứ rất thảm khốc, có điều Kiều Tuệ Hòa không biết rằng, cho dù câu chuyện của người khác có thê thảm cỡ nào thì cũng vẫn là chuyện của người khác, có thể có tác dụng cảnh tỉnh, nhưng chưa chắc đã có tác dụng mang tính quyết định.
Bởi vì, thẳng thắn phải cần đến dũng khí.
Nhưng khi phải đối diện với sự căm ghét của Sở Ninh Dực, cô không tài nào có dũng khí để thẳng thắn được.
Chuyện của Sở An Tâm, chuyện của ba, như hai con người đang lôi kéo hai cánh tay của cô, sắp xé cô thành hai nửa.
“Sao lại tỉnh rồi?”
Trong lúc Thủy An Lạc đang đấu tranh trong lòng, Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng, vươn tay kéo cô vào lòng mình, hôn lên môi cô một cái: “Ngủ đi.”
Giọng Sở Ninh Dực nhẹ nhàng, không nghe ra bất cứ điều gì khác lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy câu nói này vốn đã có gì đó không bình thường rồi.