Trong lúc Thủy An Lạc đang vô cùng sốt ruột, Sở Ninh Dực dập máy xong liền bước từ ngoài vào.
“Anh đã bảo chú Sở đặt vé máy bay đến thành phố D cho em trước rồi, chuyến bay lúc mười giờ. Em sắp xếp đồ đạc đi rồi anh bảo chú Sở đưa em qua đó!” Anh có quá nhiều chuyện phải làm cho nên không thể đi cùng cô được, đành để chú Sở đi cùng Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi lập tức chạy tới ôm lấy anh: “Anh Sở, cảm ơn anh!”
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Đi xếp đồ đi.”
Thủy An Lạc gật đầu rồi vội vàng chạy về phòng thay quần áo, sau đó lấy tạm mấy bộ quần áo để thay. Tiểu Bảo Bối tỉnh lại thấy mẹ phải đi thì cái miệng nhỏ liền bĩu ra muốn khóc.
Thủy An Lạc ôm lấy con trai dỗ dành, hôn mãi lên khuôn mặt bánh bao của nhóc.
“Mẹ phải đi tìm mẹ nuôi của con. Mẹ nuôi của con gặp chuyện cần giúp đỡ! Con ở nhà phải ngoan nhé. Mẹ đi vài hôm rồi về thôi, được không nào?” Thủy An Lạc khẽ dỗ nhóc con nhà mình.
Tiểu Bảo Bối còn nhỏ quá, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ đưa Tiểu Bảo Bối theo cùng.
Nắm tay của bé con túm lấy quần áo của cô thật chặt, kiểu gì cũng không chịu buông ra.
“Tiểu Bảo Bối!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay qua đón lấy con trai: “Để cho mẹ đi đi, mẹ con có việc!”
“Oa...” Tiểu Bảo Bối lập tức khóc òa lên, con không muốn mẹ đi đâu.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên người con trai rồi đưa Thủy An Lạc ra ngoài.
Thủy An Lạc thương Tiểu Bảo Bối nhưng lại càng lo cho Kiều Nhã Nguyễn hơn, nên đành nhẫn tâm quay người đi thẳng.
Tiểu Bảo Bối khóc lóc gọi mẹ, nhưng mẹ của nhóc vẫn đi mất.
Sở Ninh Dực dùng một tay ôm lấy con trai, một tay vỗ nhẹ lên người nhóc. Tiểu Bảo Bối khóc oa oa, cái đầu nhỏ chôn trong lòng ba mình, thân hình nhỏ xíu cứ run lên, trông đáng thương biết nhường nào.
Lúc Thủy An Lạc chạy tới sân bay thì còn nửa tiếng nữa mới tời giờ lên máy bay, nên cô cũng chỉ còn nước ngồi đợi.
Có điều lúc cô và chú Sở đang ngồi chờ thì thấy Mặc Lộ Túc cũng chờ ở đó.
Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô cúi xuống nhìn vé máy bay trong tay anh.
Los Angeles.
Mặc Lộ Túc muốn ra nước ngoài sao?
Thủy An Lạc ngẩng lên. Sắc mặt của Mặc Lộ Túc cũng không được tốt lắm. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám tro, tay kéo theo một chiếc vali đơn giản, đứng trước mặt Thủy An Lạc.
“Đàn anh...” Thủy An Lạc nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Anh phải đi công tác à.”
Mặc Lộ Túc khẽ cong môi lên nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình: “Định cư.”
Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt lên, không tin nổi mà nhìn Mặc Lộ Túc: “Định... định cư?”
“Đúng thế, định cư, lúc trước có một giáo sư bên kia hy vọng anh có thể đảm nhiệm việc dạy học bên đó, giờ vừa hay cũng có thể qua đó.” Mặc Lộ Túc nhìn cô, trong mắt đã lộ vẻ lưu luyến không muốn xa rời.
Hai tay của Thủy An Lạc siết lại thật chặt. Cô biết Mặc Lộ Túc trở về là vì cô, nhưng mà lòng tốt này của anh cô không thể báo đáp lại được.
“Thế ạ, vậy cũng tốt!” Thủy An Lạc khẽ đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.
Mặc Lộ Túc bỗng buông hành lý trong tay mình ra rồi kéo Thủy An Lạc ôm chặt vào lòng. Chú Sở tự động xoay người sang chỗ khác làm như không thấy bọn họ.
“Lạc Lạc, em phải sống thật tốt nhé! Anh luôn tin rằng em nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi!” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói bên tai Thủy An Lạc, sau đó thì lập tức buông cô ra rồi xoay người vượt qua cổng soát vé.
Thủy An Lạc khẽ nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò mà.
Bên tai truyền đến tiếng động cơ máy bay gầm rú lúc chất cánh, Thủy An Lạc ngồi sụp xuống đất, vậy ra đến cuối cùng cô vẫn mất đi một người bạn cực kỳ quan trọng đối với cô.
Cách đó không xa, Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối nhìn Thủy An Lạc đang ngồi xổm dưới mặt đất, nhưng anh vẫn không xuất hiện.
“Cháu để Lạc Lạc đến sân bay sớm hơn giờ bay chính là để họ gặp nhau đúng không.” Kiều Tuệ Hòa ngồi trên xe lăn ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.