Long Nhược Sơ nheo mắt nhìn bọn họ bỏ đi.
“Sở Ninh Dực, An Phong Dương.” Long Nhược Sơ nhếch miệng nói.
Người hầu thấp giọng mở miệng: “Tông chủ.”
“Không cần lên xem, nhóc con kia bị đưa đi rồi.” Long Nhược Sơ ngồi xuống nói, “Mong là sau khi chuyện đó bị lôi ra, bọn họ vẫn có thể đồng tâm hiệp lực như vậy mà đối xử tốt với con bé.” Long Nhược Sơ vươn tay day day thái dương của mình: “Nói cho Thủy Mặc Vân biết, người đã bị đưa đi rồi.”
“Vâng.” Người hầu mở miệng nói, xoay người đi gọi điện thoại.
Long Nhược Sơ nhìn về phía cánh cửa, trong lòng hạ quyết tâm: Sở Ninh Dực, đây là cơ hội cuối cùng tôi trao cho cậu. Nếu cậu khiến con bé phải đau lòng, tôi nhất định sẽ đưa nó rời khỏi nơi này.
Thật ra bà không thích Lạc Hiên cho lắm, có thể là vì Lạc Hiên là con trai, hoặc có lẽ là vì đôi mắt tím của anh giống y hệt bà.
Bà mong Thủy An Lạc có đôi mắt tím, như vậy cô có thể tiếp quản được vị trí của bà. Đáng tiếc Thủy An Lạc lại không có.
Mà Lạc Hiên là con trai, không thể kế thừa vị trí của bà được.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi ra, xe của chú Sở cũng vừa tới.
Sở Ninh Dực gọi cho Phong Phong. Phong Phong nhìn thấy tên người gọi liền ném cho Thủy An Lạc: “Anh Sở của cô đấy.”
Thủy An Lạc vội vàng cầm lấy di động, vừa bấm nghe, không đợi Sở Ninh Dực mở miệng đã khóc toáng lên.
Thủy An Lạc vẫn khóc mà không nói lời nào. Tiếng khóc của cô khiến trái tim Sở Ninh Dực tan nát. Anh bảo chú Sở đi nhanh hơn đuổi kịp xe của Phong Phong. Xe vừa dừng lại, Thủy An Lạc đã mở cửa xuống xe.
Sở Ninh Dực vừa xuống xe, trong lòng đã bị một quả pháo nhỏ lao tới, may mà có anh chắn, cho nên dù bị cô lao tới cũng không bị đập vào cánh cửa phía sau anh.
Thủy An Lạc lao vào anh, ôm thật chặt, như thể chỉ cần buông ra một giây thôi anh sẽ biến mất.
Sở Ninh Dực cảm nhận được sự run rẩy của cô, cúi đầu ở đặt lên trán cô một nụ hôn, “Ngốc ạ, không sao nữa rồi.”
Thủy An Lạc cứ rúc trong ngực anh thút thít mãi. Đối mặt Long Nhược Sơ, cô không sợ, thế nhưng lúc này cô lại sợ, sợ tối hôm nay nếu như anh không đến, phải chăng cô sẽ bị đưa đi?
Đám An Phong Dương nhìn nhau, cuối cùng chọn tránh mặt đi, để lại không gian cho hai người.
Chú Sở lái xe, Phong Phong ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
An Phong Dương ngồi trên ghế phụ quay đầu lại nhìn anh: “Mệt à?”
Phong Phong đột nhiên mở mắt ra, “Vừa nãy, cô ấy hỏi tôi, tại sao năm đó không theo các cậu cùng vào trường quân đội.”
An Phong Dương hơi sững sờ, một lát sau mới mở miệng nói: “Hối hận không? Vì Kỳ Nhu mà bị người ta đâm một dao đó.” An Phong Dương ủ rũ mặt mày nói.
Đêm trước hôm thi tốt nghiệp trung học, bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau lập đội ba kiếm khách ở trường quân đội. Thế nhưng, đêm hôm đó Kỳ Nhu mới học lớp mười, trên đường về nhà lại gặp phải cướp. Ba người bọn anh hợp lực đánh bại tên cướp đó. Phong Phong cuối cùng còn cản một dao cho Kỳ Nhu, cho nên kỳ thi tốt nghiệp anh không tham gia được.
Đây cũng là lý do vì sao khi Kỳ Nhu mất, nhà họ An không ai trách cứ Phong Phong cả.
“Hối hận không ngăn cản cô ấy thi vào học viện cảnh sát thôi.” Phong Phong nói rồi lại nhắm mắt lại.
“Phong Tứ, Nhã Nguyễn là một cô gái tốt. Quá khứ đã qua rồi thì hãy cho nó qua đi, đừng làm tổn thương cô ấy.” An Phong Dương nói xong cũng nhắm hai mắt lại, để bầu không khí trong xe rơi vào yên lặng.
Người ở bên đường cuối cùng cũng khóc đủ. Sở Ninh Dực lau nước mắt cho cô, tựa trên xe ôm chặt lấy cô, ghé bên tai cô hứa hẹn: “Đây là lần cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không để em rơi vào cảnh nguy hiểm này nữa.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu, cặp mắt vừa khóc xong sáng long lanh, nhìn thẳng vào anh nghiêm túc nói: “Sở Ninh Dực, chúng ta, tái hôn đi!”