Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 772: Đây không gọi là bắt cóc [3]



Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ vừa xỏ giày cho cô giờ đang đặt một ly nước xuống trước mặt cô. Đây là chiếc cốc trước kia cô vẫn thường dùng, ba vẫn giữ nó lại.

Hơn nữa bà cụ cũng biết điều này.

“Ở thành phố A có bao nhiêu người muốn bắt cóc tôi như vậy, sao tôi biết là ai được?” Thủy An Lạc bưng cốc lên, tỏ ra vô tội nói.

Ánh mắt bà cụ ánh lên một tia sáng, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

“Sao hả, cháu đắc tội với nhiều người như thế cơ à? Sao ai cũng muốn bắt cóc cháu thế?” Bà cụ cố tình cười ha hả nói, “Đúng rồi, còn chưa nói cho cháu biết, bà là Long Nhược Sơ.”

Long Nhược Sơ, quả nhiên là bà ngoại của cô.

Thủy An Lạc hơi rũ mắt, che giấu sự khiếp sợ trong mắt mình. Lúc ngẩng lên cô vẫn cố cười thật tươi nhìn thẳng vào bà, “Hình như chúng ta đâu có quen nhau nhỉ? Bà mời tôi về đây làm gì?” Thủy An Lạc cố ý dùng từ “mời”, rõ ràng nghe thật trào phúng.

Long Nhược Sơ mỉm cười. Bà tựa vào sofa nhìn Thủy An Lạc đang ngồi cách mình không xa, “Tiếc thật, không phải mắt tím.”

Thủy An Lạc nheo mắt, cô định nói là có Lạc Hiên mắt tím đấy, thế nhưng cô vẫn nhịn xuống.

“Nhóc con, theo bà đi, Sở Ninh Dực không hợp với cháu đâu.” Long Nhược Sơ nghiêm túc mở miệng nói.

“Nực cười ghê.” Thủy An Lạc cười xùy một tiếng, “Chẳng lẽ bà lại hợp với tôi? Anh ấy là ba của con tôi, không hợp với tôi thì còn ai hợp với tôi được nữa?”

“Nhóc con, trên đời này, cháu là người đầu tiên dám ăn nói với bà như thế đấy.”

“Vậy hả, thế thì thật vinh hạnh cho tôi quá.” Thủy An Lạc nói rồi đứng luôn dậy định bỏ đi.

Thế nhưng cô vừa cất bước, vệ sĩ bên cạnh Long Nhược Sơ đã tiến lên, ngăn cản đường đi của cô.

Thủy An Lạc nghiến răng, cúi đầu nhìn bà cụ đang cười tít mắt kia, “Đây mà không phải là bắt cóc à?”

“Tất nhiên là không phải rồi, có điều cháu chưa thể đi được, cháu phải theo bà về Rome đã.” Bà cụ cũng không bảo vệ sĩ lui ra, chỉ nhìn cô nhóc đang tức giận kia nói, “Sở Ninh Dực không phù hợp với cháu, cháu nên có một nửa hoàn hảo hơn.”

“Hơ, bà tưởng mình là nguyệt lão* chắc?” Thủy An Lạc nói xong liền định đẩy người vệ sĩ kia ra. Nhưng anh ta quá to con, cô đẩy cũng chẳng có tác dụng gì cả, đành quay về ghế ngồi thở phì phò.

*Nguyệt lão: vị thần cai quản chuyện tình yêu đôi lứa.

“Bà không phải là nguyệt lão, nhưng Sở Ninh Dực không phù hợp với cháu. Cháu có thể bị bắt, đây chính là sai sót của cậu ta.” Cuối cùng bà cụ cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.

“Canh giữ ở bên ngoài bệnh viện, chờ bắt cháu là người của Triệu Thu. Với cháu phải đề phòng bất cứ tình huống nào, điểm ấy đáng ra Sở Ninh Dực nên sớm nghĩ tới. Cậu ta đã quá tự tin cho nên đã lơ là để cháu một mình rời khỏi bệnh viện.”

“Đó là do tôi tự mình yêu cầu!” Thủy An Lạc cắn răng nói.

“Người đang chờ để đón đầu cháu, cũng không phải là người xa lạ gì, đó là anh em của Sở Ninh Dực. Anh em của cậu ta lại muốn bắt cóc cháu, đây cũng chính là sai sót của cậu ta.”

“Đó là chuyện riêng của chúng tôi.” Thủy An Lạc tức giận mở miệng.

“Còn về bóng người mà cháu trông thấy ở Hậu Hải, có lẽ sự thật ngay đến cả ba cháu cũng muốn cháu rời khỏi nơi này.”

Thân thể Thủy An Lạc hơi run lên, cô không thể nào mà tin nổi, vậy ra, người cuối cùng muốn đưa cô đi thật sự là ba sao?

“Đó là ba tôi, đâu liên quan gì đến bà.” Thủy An Lạc hoàn toàn nổi giận.

Trừ người của Triệu Thu ra, bất kể là Bạch Dạ Hàn, hay là ba, việc họ muốn làm đều khiến cô cảm thấy hoang mang vô cùng.

Không hiểu sao, cô có thể cảm nhận được, chuyện này có liên quan đến Sở Ninh Dực.

Hơn thế nữa, nó còn liên quan tới cả Viên Giai Di và cả ba cô nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv