Thủy An Lạc ghét nhất việc mỗi khi cô có việc hỏi thì anh lại dùng cái điệu bộ “làm màu không sợ sét đánh” mà vênh váo nói với cô một câu: Em đoán xem!
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định hôn chụt luôn cái miệng toàn bọt kem đánh răng lên mặt anh.
Sở Ninh Dực cau mày còn Thủy An Lạc thì cười tít mắt nhìn anh.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, cái móng vuốt bé nhỏ lần sờ vào đám bọt trên mặt ba mình. Sở Ninh Dực nhìn cô gái vừa sung sướng vừa đánh răng trước mặt mình liền kéo luôn cô vào lòng hôn cô.
“Ôi...”
Thủy An Lạc hết hồn, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang hôn mình.
Trong miệng cô... còn cả đống bọt kem đánh răng kìa!
Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai liền trở thành ông già râu trắng. Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, thấp giọng nói: “Đây mới gọi là cứu nhau trong lúc hoạn nạn.”
“Anh thật buồn nôn!” Thủy An Lạc nói xong lập tức xoay người tiếp tục đánh răng.
Anh đang bị cô ghét bỏ đấy hả?
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách quệt bọt trên môi của ba mình, sau vì cái vị của nó mà nhăn cái mặt bánh bao lại. Đây là cái thứ quỷ gì vậy, chẳng ngon gì cả.
Đánh răng rửa mặt xong, Thủy An Lạc đến bệnh viện còn Sở Ninh Dực vẫn phụ trách việc đưa cô đi.
Lúc ở trên xe Thủy An Lạc vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi xem đã có tin tức gì của Triệu Hạ hay chưa, nhưng Sở Ninh Dực vẫn cứ tỏ ra thần thần bí bí chẳng hiểu nổi.
Đến tận khi xuống xe rồi Thủy An Lạc vẫn chẳng hỏi được gì.
Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng giận dỗi bước xuống xe của cô thì thấy khoái lắm.
“Những người tôi bảo chú tìm chú đã tìm thấy hết chưa?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Dạ, tìm được rồi, bọn họ cũng đã ký thỏa thuận giữ bí mật rồi!” Chú Sở lên tiếng trả lời.
Sở Ninh Dực gật đầu rồi đưa tay lên bóp trán mình. giờ cũng đã là lúc nên để mọi người phía trên biết được sự thật trong quá khứ rồi.
Lúc Thủy An Lạc về đến viện thì Lý Tử cũng đã có mặt ở đó, anh ta đang kiểm tra sức khỏe cho nhóc mập. Cô biết thân phận của mình có chút đặc biệt nên cũng không qua đó ngay mà quay thẳng về phòng làm việc của mình để thay quần áo, sau đó đi chuẩn bị tài liệu mà Lý Tử phải dùng trong hôm nay.
Lúc Thủy An Lạc vừa mới ngồi xuống lại thấy số điện thoại của Lâm Thiến Thần đang gọi tới. Cô nhìn màn hình nhấp nháy báo hiệu kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không bấm nhận cuộc gọi.
Chắc người này không hiểu, nếu một thủ đoạn mà lặp đi lặp lại nhiều lần thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.
Cũng giống như bây giờ.
Cô sẽ không vì ba chữ Lâm Thiến Thần này mà sợ hãi nữa.
Thủy An Lạc mở máy tính lên làm việc, mặc kệ di động đang kêu inh ỏi không bấm nhận, cũng chẳng tắt máy.
Thủy An Lạc vừa mới online, Kiều Nhã Nguyễn liền gửi tin nhắn qua.
[Lão Phật Gia: Nếu tình yêu chỉ là một quả rắm thì chúng ta là cái gì?]
Thủy An Lạc nhìn chằm chằm câu hỏi vô cùng thâm ý này.
[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, tầng nghĩa ẩn giấu trong câu này là gì?]
[Lão Phật Gia: Bỗng tức cảnh sinh tình thôi, mày nói xem tại sao bây giờ tao lại chẳng còn tí cảm giác nào với đàn anh nữa rồi? Chẳng lẽ tình cảm yêu mến của tao đối với anh ấy trước đây chỉ là khí thải thôi sao?]
[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, người bị ai kích thích vậy hả?”
[Lão Phật Gia: Tối hôm qua ai gia bị người ta ngược đãi, cả đêm nằm ngắm sao trời, sau đó bỗng phát hiện ra một vấn đề.]
[Tiểu Lạc Tử: Vấn đề gì cơ?]
[Lão Phật gia: Má nó, không ngờ bà đây lại không thèm đố kỵ mà lại nghĩ tới tên nào đó kia.]
Thủy An Lạc nhìn câu này thì lập tức sửng sốt trong nháy mắt.
Tên nào đó được nhắc tới ở đây ý là Phong Phong sao?
[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, thứ cho tiểu nhân ngu muội, tên nào đó mà người nói ý là Phong Ảnh đến sao?]
[Lão Phật Gia: Nhà ngươi quả đúng là ngu muội, lui ra đi.]
Ơ kìa...
Thủy An Lạc nhìn màn hình máy tính của mình, thế có nghĩa là Lão Phật Gia đã bắt đầu thừa nhận tình cảm của mình rồi đấy à?