Đáng tiếc là Sở Ninh Dực cũng chưa từ bỏ ý định. Anh ôm lấy cô rồi tiếp tục hôn, tiếp tục đốt lên dục vọng của cô: “Vậy đổi cách khác cũng được.” Sở Ninh Dực nói rồi chậm rãi di chuyển bàn tay to lớn của mình xuống dưới, cho đến khi anh nắm được bàn tay nhỏ bé đang đặt trước ngực của cô.
Da đầu của Thủy An Lạc tê rần, cái này ấy hả...
Sở Ninh Dực nắm lấy tay của cô rồi tiếp tục kéo xuống dưới: “Sao thế, chẳng phải là chính em hỏi anh muốn làm gì sao? Giờ để anh Sở nói cho em biết là làm gì nhé.”
Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, so về khoản lưu manh thì cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở tổng.
Thủy An Lạc quả thật bị Sở tổng dùng đủ các cách không đẫm máu để chiến đấu, hì hục qua một lượt thì Sở Ninh Dực cuối cùng cũng được thoải mái, còn cái tay nào đó của Thủy An Lạc thì đã không còn là của cô nữa rồi.
Trong lúc Thủy An Lạc đang mơ màng buồn ngủ thì cuối cùng cũng nhớ ra mình có một vấn đề muốn hỏi: “Em đang nghĩ, nếu như người đe dọa em thật sự là Triệu Thu thì làm thế nào bà ta có được số điện thoại của Lâm Thiến Thần? Số của cô ta chẳng phải đã sớm bị xóa rồi sao?”
“Là hai dãy số giống nhau thôi, cái tên trong danh bạ điện thoại của em vẫn chưa đổi chứ gì. Em còn giữ số của cô ta lại làm gì thế?”
“Ầy, em quên xóa!” Thủy An Lạc bĩu môi nói.
Sở Ninh Dực liếc nhìn cô một cái, quyết định không tốn công sức vào cái vấn đề này nữa.
“Em lo cho đàn anh quá...”
“Thủy... An... Lạc...”
“Ngủ, ngủ, em ngủ đây!” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng sau đó nhắm tịt hai mắt lại, nhưng mà trong lòng vẫn âm thầm suy nghĩ: Có lo cũng không thèm nói với anh.
Lúc Mặc Lộ Túc đưa Triệu Hạ về đến căn hộ của mình thì đã là mười hai giờ đêm.
Anh bảo Triệu Hạ cứ tìm một chỗ ngồi xuống còn bản thân thì đi tìm hòm cứu thương trong nhà.
Triệu Hạ không ngồi xuống mà chỉ quan sát căn nhà của Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc sống một mình cho nên nhà cửa cũng được bài trí rất giản dị. Trên vách tường chỉ có hai bức tranh vẽ tay đơn giản, phòng khách cũng chỉ có bộ ghế sofa và bàn trà nhỏ, trong nhà còn chẳng có cả bàn ăn.
Chỉ có điều phong cách bài trí đơn giản như vậy lại khiến Triệu Hạ cảm thấy quen thuộc.
[”Sau này ấy, nhà của chúng ta không cần để quá nhiều đồ đâu, phiền chết đi được, trong phòng khách thì treo tranh của anh vẽ này, đặt một bộ ghế sofa và một bàn trà nhỏ, thế là đủ rồi!”
“Không cần cả bàn ăn luôn sao?”
“Thì ăn luôn ở trên bàn trà cũng được mà, ngồi trên chiếu, thế mới thích chứ!”]
Đoạn đối thoại năm xưa vang lên trong đầu ông, kiểu trang trí như thế này lại đúng là kiểu mà An Tâm thích nhất.
Mặc Lộ Túc cầm hòm cứu thương đi ra thì thấy người đàn ông kia vẫn đang đứng ngây người ở đó. Anh cũng chẳng biết bản thân mình rốt cuộc bị động phải cái dây thần kinh nào mà tự dưng lại lôi một người đàn ông trông như ăn mày thế này về nhà nữa.
Triệu Hạ quay đầu lại thấy Mặc Lộ Túc đang đặt hòm cứu thương lên trên bàn: “Cảm ơn cậu!” Rốt cuộc ông ta cũng mở miệng nói được một câu bình thường.
“Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Ông uống thuốc xong thì đi nghỉ sớm đi, chờ tới mai hãy đi!” Mặc Lộ Túc nói xong liền xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Triệu Hạ vốn cũng không định ở lại lâu. Ông ta định sáng mai sẽ đi tìm chiếc túi vẽ của mình, cũng chẳng định xử lý qua vết thương trên người mình. Ngay cả túi vẽ của mình còn không bảo vệ được thì xử lý mấy vết thương này có ích gì chứ?
Nguyên một buổi tối Triệu Hạ không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ông ta cứ ngẩn người ngồi đó. Đến khi ông ta thấy giấy bút mà Mặc Lộ Túc đặt dưới bàn trà nhỏ thì cầm lấy, sau đó nhẹ nhàng phác họa lại hình bóng người vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí mình.
“An Tâm, hôm nay anh gặp được một chàng trai có ngoại hình rất giống em. Em thử nói xem có phải anh bị điên rồi không. Chắc cũng sắp đến lúc anh có thể đi tìm em được rồi.” Đi kèm với tiếng nói là nhân vật dưới ngòi bút của Triệu Hạ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Chiếc bút trên tay vẫn thoăn thoắt vẽ. Vì Triệu Hạ phác họa lại bóng dáng trong lòng mình nên khi ánh mặt trời dần xuất hiện từ phía chân trời thì nhân vật dưới tay ông đã bừng bừng sức sống.
Người họa sĩ lặng lẽ không một tiếng động rời đi.
Tiếng chuông cửa reo lên không ngừng. Mặc Lộ Túc đứng dậy đi ra mở cửa, lúc anh ra đến nơi thì đã không thấy người họa sĩ hôm qua đâu nữa, nhìn xung quanh cũng không thấy nên chắc là đã đi rồi.
Mặc Lộ Túc mở cửa, người đến là Triệu Thu.
“Mẹ, mới sáng sớm mẹ đã tới đây làm gì thế?”
Triệu Thu xách hộp cơm đi vào, bất đắc dĩ nói: “Con nói xem đã bao lâu con không chịu về nhà rồi, mẹ lo cho con nên mới đến xem tình hình thế nào!” Triệu Thu vừa nói vừa đặt hộp cơm lên bàn.
Nhưng trên mặt bàn lại có một bức tranh khiến bà ta ngẩn cả người.