Sở Ninh Dực vừa nhìn cái vẻ mặt này của Thủy An Lạc liền biết vừa rồi là cô gạt Mặc Lộ Túc để anh ta về tìm ba mình nói chuyện mà thôi.
Có điều coi như lần này cô tốt số, phán bừa mà cũng trúng rồi.
Sở Ninh Dực kéo cô đứng dậy sau đó mở cửa xe rồi đẩy cô ngồi vào: “Anh đưa em đi gặp một người!”
“Ai vậy?” Thủy An Lạc tò mò.
Sở Ninh Dực đi vòng qua ghế lái xe.
“Cô hai.”
Sở Ninh Dực vừa nói vừa khởi động xe.
Cô hai của Sở Ninh Dực, Sở An Thiến, chắc chính là người phụ nữ dịu dàng mà cô gặp ở bữa tiệc họp mặt gia đình lần trước.
Cô hai của Sở gia sống tại khu biệt thự ngoài ngoại ô. Nghe nói nhà chồng của bà cũng là gia đình giàu có. Bà chính là một người phụ nữ của gia đình điển hình. Nhiệm vụ chủ yếu của bà bây giờ chỉ là ở nhà chăm sóc hai đứa cháu trai cháu gái của mình.
Lúc Sở Ninh Dực đến, Sở An Thiến đang ngồi trong sân nhìn ngắm đứa cháu gái năm nay được hai tuổi rưỡi chơi đùa trong sân.
“Phu nhân, thiếu gia tới!”
“Là Lộ Túc sao?” Sở An Thiến vừa dứt lời ngẩng đầu lên thì thấy người tiến vào là Sở Ninh Dực. Bà hơi bất ngờ rồi khẽ bật cười: “Sao lại là hai đứa? Ít khi thấy cháu chịu đến chơi với cô.”
“Chú, chú...” Đứa cháu gái nhỏ của cô hai vừa thấy Sở Ninh Dực thì hai mắt lập tức sáng lên, đôi chân ngắn tũn lập tức chạy đến như bay rồi ôm lấy chân chú không chịu buông.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, anh Sở đúng là già không bỏ trẻ nhỏ không thương mà.
Thủy An Lạc khom người bế cô bé lên: “Lộ Túc cũng từng tới đây sao?” Nếu không vừa rồi cô hai đã không hỏi như vậy.
“Đúng thế, mấy ngày trước thằng bé có qua đây một lần để hỏi về chuyện mẹ nó.” Sở An Thiến vừa nói vừa bảo người giúp việc đi chuẩn bị điểm tâm và trà: “Lạc Lạc qua đây nào. Lần trước họp gia đình cô còn chưa kịp nhìn con kỹ.”
Thủy An Lạc ngoan ngoãn đi tới. Cô nghĩ mẹ của đàn anh chắc cũng là một phụ nữ dịu dàng như thế này.
“Con chào cô!” Thủy An Lạc lễ phép chào.
Thời tiết rất đẹp cho nên Sở An Thiến cũng không đưa hai người vào nhà mà bảo người giúp việc chuẩn bị trà và điểm tâm mang ra ngoài sân luôn.
Thủy An Lạc ôm cô cháu gái ngồi xuống: “Cô hai, hôm hay chúng cháu tới cũng là vì chuyện của cô út.”
“Sao thế? Có vấn đề gì về chuyện của An Tâm à?” Sở An Thiến tò mò hỏi: “Lần trước Lộ Túc tới đây cũng chỉ hỏi cô cuộc sống của mẹ nó trước đây thế nào thôi. Gần đây mấy đứa đang làm cái gì vậy?”
Bé con kia bắt đầu kéo kéo muốn lôi Sở Ninh Dực đi chơi, không đi là sẽ khóc quấy.
Sở Ninh Dực cau mày, rõ ràng là anh không muốn đứng dậy.
“Dao Dao, con đừng quấy rầy chú nữa. Con ra chơi với anh đi!” Sở An Thiến nói.
Cô bé kia liền tủi thân, lúc bị người giúp việc bế đi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người chú đẹp trai của mình.
“Cô hai, cháu nhớ người mà cô út yêu lúc trước tên là Triệu Hạ đúng không?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.
“Triệu Hạ, đúng vậy, nhiều năm quá cô cũng sắp quên mất cái tên này rồi.” Sở An thiến thở dài nói.
“Vậy còn Triệu Thu kia thì sao?”
“Đừng nhắc tới ả đàn bà đó!” Sở An Thiến đột nhiên kích động thốt lên.
Thủy An Lạc hơi giật mình. Sở Ninh Dực thấy vậy liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô.
“Cô hai, chuyện này rất quan trọng với cháu!” Sở Ninh Dực quay qua nhìn Sở An Thiến nói.
Tâm trạng kích động của Sở An Thiến dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng dường như chuyện anh vừa nhắc đến cũng khiến cho tâm trạng của bà xấu đi.
“Ả đàn bà kia là cái thá gì? Lúc trước khi An Tâm với Triệu Hạ ở bên nhau thì ả ta còn là thư ký của Mặc Doãn. Sau đó chẳng biết làm thế nào mà quen biết được với An Tâm và Triệu Hạ! Cô ta cứ luôn mồm nói rằng tên của cô ta với Triệu Hạ nghe cứ như tên của hai anh em cho nên chẳng có việc gì cũng dùng cái cớ này quấn lấy hai người họ. Người không biết còn tưởng là bạn bè thân thiết lắm, nhưng sự thật là cô ta một mực quấn lấy An Tâm không chịu buông!” Sở An Thiến cười nhạt: “Sau đó thì An Tâm xảy ra chuyện, còn cô ta thì chẳng nói hai lời mà lấy luôn Mặc Doãn. Loại đàn bà như thế thì là cái thứ tốt đẹp gì được chứ?”