Sau đó, cô dứt khoát xoay người bỏ ra ngoài.
Sở Ninh Dực cười xùy một tiếng, đóng cửa vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Thủy An Lạc vẫn đứng trước cửa, thề phải biết rõ ràng chuyện này, nếu không cô sẽ luẩn quẩn mãi trong lòng mất.
Chỉ có điều Thủy An Lạc chưa chờ được Sở Ninh Dực đi ra, Kiều Nhã Nguyễn đã tỉnh lại.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng kêu của cô nàng, vội chạy sang phòng ngủ của cô. Kiều Nhã Nguyễn vừa mới ngã từ trên giường xuống, lúc này đang oán giận sàn nhà của Thủy An Lạc quá cứng.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, bởi vì cô thích ngồi trên sàn cho nên Sở tổng còn cố ý lót một lớp nệm cho cô, sao mà vẫn còn cứng được?
“Mày không sao chứ?” Thủy An Lạc đỡ cô nàng đứng dậy.
Kiều Nhã Nguyễn lại ngã xuống giường, “Đầu của ai gia đau muốn chết, sao lại không sao?” Cô nàng tức giận nói.
“Đáng đời, ai bảo mày uống cho lắm vào.” Thủy An Lạc khinh bỉ cô nàng, nhưng vẫn xuống lầu rót cho Kiều Nhã Nguyễn một cốc nước lên, “Này...”
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay đón lấy, cười tít mắt nói: “Đúng là vẫn chỉ có Tiểu Lạc Tử nhà chúng ta biết thương người.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi vừa uống nước vừa nhìn xung quanh.
“Tìm di động à?” Thủy An Lạc chẹp miệng, rút di động của cô từ dưới gối lên: “Đây, nhưng mà hôm qua hết pin nên tắt nguồn rồi, tao chưa sạc cho mày đâu.”
Thủy An Lạc cố ý làm vậy, bởi vì cô muốn xem xem, tâm tư của Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong như thế nào.
Quả nhiên, cô không hề bỏ sót vẻ mất mát thoáng lướt qua trong ánh mắt của Kiều Nhã Nguyễn.
Vậy ra Phong Phong vẫn có một vị trí trong lòng nó.
“Thím Vu làm bữa sáng rồi đấy. Mày xuống ăn trước đi.” Thủy An Lạc không nhắc đến Phong Phong nữa.
Kiều Nhã Nguyễn ừ một tiếng, sau đó đặt cốc nước xuống đi vào toilet.
Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng cô thở dài, rõ ràng là thích, nhưng rốt cuộc Nhã Nguyễn đang sợ điều gì chứ?
Thủy An Lạc còn đang mải suy nghĩ thì đột nhiên thấy Sở Ninh Dực xuống lầu. Cô hô lên một tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.
“Anh còn chưa kể cho em mà.” Thủy An Lạc tựa như một cái đuôi nhỏ, theo sát sau lưng Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đi đâu, cô liền theo tới đó.
Thím Vu cũng thấy được cảnh tượng này.
Sở Ninh Dực vào bếp rót nước, Thủy An Lạc đi theo. Sở Ninh Dực đi qua bật tivi xem bản tin sáng, Thủy An Lạc đi theo. Sở Ninh Dực đến bàn ăn ăn sáng, Thủy An Lạc cũng đi theo.
Nhưng cô không uống nước, không xem tin tức, không ăn sáng, cứ nhìn Sở Ninh Dực chằm chằm như vậy, bà nhìn mà còn thấy ghê.
Sở Ninh Dực ăn được hai miếng, liền bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn cho nuốt không trôi nữa.
“Thủy An Lạc, em thiếu điều muốn bị xử lý đấy đúng không hả?”
“Phải, anh định xử lý em thế nào?” Thủy An Lạc hùa theo lời anh nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Nếu cô phản bác lại còn dễ xử lý, nhưng cô lại hùa theo như vậy, anh biết xử lý cô thế nào đây?
Sở Ninh Dực nghĩ vậy, liền đứng dậy.
Thủy An Lạc cũng đứng dậy theo.
“Thủy An Lạc, em thử đi theo anh nữa xem?” Sở Ninh Dực mở miệng đe dọa, chỉ có điều anh vừa mới bước một bước, Thủy An Lạc đã đi theo thật.
Sở Ninh Dực bị cô chọc phát điên mà vẫn phải cố gắng áp chế tâm trạng của mình, nếu không anh sợ mình sẽ thực sự ra tay làm đau bảo bối của mình mất, suy cho cùng người đau lòng vẫn là anh.
“Rốt cuộc thì em muốn gì?” Sở tổng nổi giận.
“Nói cho em biết đi.” Thủy An Lạc cản đường đi của anh, cái tính bướng bỉnh khiến người ta nhìn chỉ muốn tóm lại tẩn cho một trận.
“Chuyện gì thế này?” Kiều Nhã Nguyễn xuống lầu liền thấy hai vợ chồng nhà này đứng giữa phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng lẽ ở nhà hai người này còn có cái thú vui này nữa à?