Thủy An Lạc đưa Kiều Nhã Nguyễn về phòng của mình, vất vả lắm mới hầu hạ xong.
Lúc cô bước ra, Sở Ninh Dực đã đi tắm. Cô thấy con trai ngủ rồi mới xuống dưới lấy túi xách.
Cô mở túi, lấy bức vẽ đã được cuộn lại cẩn thận bên trong ra xem một chút, vẫn thấy rất hài lòng.
Thủy An Lạc lên lầu, định tìm một chỗ trong phòng ngủ để treo, có điều ướm thử mấy nơi mà cô vẫn thấy không hài lòng.
Khi Sở Ninh Dực tắm rửa xong đi ra thấy Thủy An Lạc vẫn còn đang tìm chỗ để treo tranh.
Sở Ninh Dực vừa lau tóc, vừa nhìn cô nói: “Em đang làm gì thế?”
“Treo cái này lên.” Thủy An Lạc tựa như dâng bảo vật chìa ra cho anh xem.
Sở Ninh Dực liếc thoáng qua một cái, không hề khách khí nói: “Di ảnh à?”
Ặc!
Trán Thủy An Lạc chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, cái miệng này của Sở tổng sao còn chưa rách thế nhỉ?
Nhưng Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bức tranh đen trắng trong tay, nghĩ kiểu gì cũng thấy có gì đó sai sai.
Di ảnh?
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện bức ảnh đen trắng vẫn treo ở nhà người ta.
Trong nháy mắt, toàn bộ ý tưởng của cô đều tan biến.
Thủy An Lạc nhét thẳng bức tranh vào tay Sở Ninh Dực, hừ một tiếng xoay người đi tắm.
Sở Ninh Dực nhướng mày, đặt một thứ chẳng ăn nhập gì trong phòng, anh không chấp nhận được.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn bức tranh trong tay, cũng giống cô nhóc kia đấy, chắc đặt ở chỗ khác cũng được, nhưng trong phòng ngủ thì quên đi.
Sở Ninh Dực nghĩ một hồi, sau đó lại dời mắt về góc bức họa.
Hạ Tâm, Hạ Tâm!
Là cái tên đó.
Sắc mặt Sở Ninh Dực thoáng chốc thay đổi. Anh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng làm việc tìm kiếm vật gì đó trên giá sách. Sách trên giá nhanh chóng bị anh gạt hết xuống, nhưng vẫn không thấy thứ anh cần tìm.
“Thím Vu, thím Vu...” Sở Ninh Dực lớn tiếng gọi.
Thủy An Lạc đang tắm thì bị âm thanh này làm giật mình. Cô nhanh chóng xả nước một lượt, mặc áo ngủ chạy ra. Nhưng lúc này Sở Ninh Dực từ phòng làm việc về đã lật tung cả cái phòng ngủ lên rồi.
Thím Vu nhanh chóng chạy lên, nhìn quần áo thì rõ ràng là bà cũng sắp đi ngủ.
“Sao? Sao thế này?”
Thủy An Lạc vội vàng ôm Tiểu Bảo Bối lên, tránh để ảnh hưởng đến cậu nhóc. Cô cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao.
“Thím Vu, cái rương tôi mang từ nước ngoài về đâu?” Sở Ninh Dực vội vàng nói.
“Cái rương mang từ nước ngoài về?” Thím Vu nhíu mày, cẩn thận nghĩ, “Cậu nói cái nào?”
“Cái mà lần đầu tiên về nước tôi mang theo ấy.” Sở Ninh Dực nói xong, vẫn còn đang tìm kiếm trong phòng. “Chẳng lẽ ở nhà cũ?”
Thím Vu còn đang mải nghĩ, một lát sau mới nhớ ra: “Cậu đang nói đến cái cậu mang về hồi còn bé ấy hả?” Thím Vu nói, “Ở bên này, trước kia cậu chuyển ra ngoài sống, đồ đạc là tôi thu dọn, để tôi tìm xem, chắc là ở trong kho chứa đồ.” Thím Vu nói xong, nhanh chóng đi xuống lầu.
Thủy An Lạc vẫn ôm Tiểu Bảo Bối đứng bên cạnh nhìn, khẽ vỗ nhè nhẹ lên người cho cậu nhóc đỡ giật mình.
Sở Ninh Dực không đáp lại cô, sắc mặt vẫn khó đăm đăm.
Thím Vu nhanh chóng tìm thấy một cái rương, đó là một chiếc rương gỗ không lớn, nhìn qua đã hơi cũ.
Sở Ninh Dực nhận lấy cái rương, mở ra, sau đó bỏ hết đồ đạc bên trong ra.
Thủy An Lạc cúi đầu xuống nhìn, toàn là đồ chơi của trẻ con.
Sở Ninh Dực tìm được một tập tranh vẽ đã cũ trong đống đồ chơi đó của mình.
Anh nhìn tập tranh kia, hai tay siết chặt.