“À... Cái tên Phong Ảnh đế đê tiện kia cứ gọi điện suốt ngày, cúp lúc nào tao cũng không biết nữa.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nhíu mày nói, vừa đẩy Thủy An Lạc ra. Cô bị Thủy An Lạc đè nên không đánh nhau được.
Thủy An Lạc bị đẩy ra, cúi đầu tò mò nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Phong Phong cứ gọi điện, nhưng cô lạ ở chỗ, nếu Kiều Nhã Nguyễn không bắt máy thì Phong Phong sao có thể chiếm cuộc gọi được chứ?
“Không đúng, không đúng.” Thủy An Lạc kéo ghế qua ngồi cạnh cô nàng: “Lão Phật Gia, tao ít đọc sách nhưng mày đừng gạt tao, mày nghe điện thoại của anh ta à?”
“Không thì sao?”
“Không nghe chứ sao!” Rất đơn giản mà.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn cô như nhìn một kẻ ngu, “Không nghe? Không nghe để anh ta cứ gọi mãi à, như thằng điên ấy.”
Thủy An Lạc nhẹ nhàng gật đầu, lẳng lặng nói: “Thực ra mày có thể chặn số cũng được mà.”
Ớ?
Cả căn phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Chặn số.
Hiện giờ khoa học kỹ thuật đã tiến bộ đến nhường nào.
Kiều Nhã Nguyễn căm giận nhìn Thủy An Lạc chằm chằm, sao cô không nghĩ đến chuyện chặn số Phong Phong nhỉ?
Thủy An Lạc cười tít mắt nghĩ, còn không thừa nhận, đây là thích người ta rồi cho nên mới không muốn chặn số người ta đấy cô gái ơi.
Thủy An Lạc đứng dậy, cười toe toét nói: “Thánh học à, cứ nghĩ kỹ xem tại sao mày lại không chặn số anh ta đi?” Thủy An Lạc nói đầy thâm ý, sau đó quay người ra khỏi phòng.
Nhân vật trong trò chơi của Kiều Nhã Nguyễn đã bị người ta chém, nhưng cô cũng chẳng chú ý tới.
Tại sao lại không chặn số?
Nhưng cô căn bản không hề nghĩ đến chuyện sẽ chặn số anh ta!
Thủy An Lạc ghé vào cửa nhìn, lại cất tiếng: “Này, nếu mày thích tên điên kia thì đồng ý với người ta đi. Anh ta cũng tốt với mày mà.” Bỏ qua nguyên nhân mà có lẽ giờ anh ta đã vứt bỏ kia đi, thì hiện tại Phong Phong đối với Kiều Nhã Nguyễn hẳn là thật lòng.
Kiều Nhã Nguyễn liếc xéo một cái. Thủy An Lạc liền quay người đi thẳng luôn.
Thủy An Lạc đến thăm Kiều Tuệ Hòa. Thấy bà vẫn đang nghỉ ngơi nên cô liền đi ra. Lúc quay lại phòng làm việc của mình, cô lại trông thấy người họa sĩ kia đi ngang qua cổng viện. Thủy An Lạc có chút sửng sốt, hình như cô rất có duyên với người họa sĩ này thì phải.
Nhưng chắc là người ta cũng chỉ đi ngang qua thôi.
Thủy An Lạc nghĩ vậy, lại đi về phòng làm việc của mình.
Trái lại Kiều Nhã Nguyễn vì một câu nói của Thủy An Lạc mà rầu rĩ cả buổi chiều, đến buổi tối liền kéo Thủy An Lạc ra Hậu Hải ăn đồ nướng.
Thủy An Lạc tò mò, chưa kịp gọi điện cho Sở Ninh Dực đã bị kéo ra ngoài.
“Sao lại phải ra Hậu Hải?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
“Tiện cho tao nhảy xuống biển có được không?”
“Hậu Hải có phải là biển đâu.”
“Mày!!!”
Thủy An Lạc không nhịn được mà rụt cổ lại, vội vàng mở miệng nói: “Được rồi được rồi, biển biển biển, mày nói là biển thì là biển.” Thủy An Lạc nói xong, lấy di động ra, “Để tao báo cho Anh Sở một tiếng, để anh ấy đỡ phải đến đón tao.”
Kiều Nhã Nguyễn khoác vai cô đi ra ngoài, “Giờ còn có xe riêng đưa đón nữa cơ à?”
Thủy An Lạc gọi điện thoại, không để ý đến cô nàng, chỉ nói rõ lý do với người ở đầu dây bên kia.
“Hậu Hải?” Sở Ninh Dực đang trên đường đi đến bệnh viện nhíu mày mở miệng: “Cả thành phố A này chỉ có bên đó có đồ nướng thôi à?”
“Nó muốn đi thì em đi theo thôi. Anh không phải đến đón em đâu, bọn em bắt xe đi được rồi.” Thủy An Lạc nói xong, đi cùng Kiều Nhã Nguyễn xuống lầu.
“Trước chín giờ phải về đến nhà đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền cúp máy, sau đó nói với chú Sở: “Đi thẳng về nhà đi.”
“Alô...” Thủy An Lạc nhìn điện thoại đã tắt ngúm, chớp mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Anh Sở bảo tao trước chín giờ là phải về rồi.”