Sở Ninh Dực chỉ cười không nói.
Buổi chiều mưa nhỏ nhưng đến giờ tan tầm thì lại mưa tầm tã.
Thủy An Lạc thu dọn lại đồ đạc. Sở Ninh Dực vẫn ngồi ở cái băng ghế đối diện cô xem tài liệu. Người này cứ như vậy ở cùng với cô cả một buổi chiều, chuyện tốt duy nhất là nguyên chiều nay chẳng có ai đến tìm cô gây phiền toái cả.
Vậy nên Sở tổng chính là một vị thần, chỗ anh ở người phàm tuyệt đối không dám càn rỡ.
“Em đi vệ sinh một lát, xong là có thể về được rồi!” Thủy An Lạc nói xong không đợi Sở Ninh Dực lên tiếng đã xoay người chạy ra ngoài.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu dậy từ tập tài liệu, sau đó anh đưa tay cầm lấy điện thoại di động của cô đang đặt trên bàn. Trong điện thoại vẫn chỉ có một cái tin nhắn kia, mà anh ngày hôm nay cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn uy hiếp nào.
Thủy An Lạc đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đứng bên ngoài rửa tay không hiểu sao cô cứ có cảm giác có người đang nhìn mình. Thủy An Lạc không nhịn được mà quay đầu lại xem xét một chút, phòng vệ sinh rất yên tĩnh.
Cô vừa rửa tay vừa lắc lắc cái đầu, chắc là do cô nghĩ nhiều quá mà thôi.
Thủy An Lạc trở lại phòng làm việc rồi đi qua lấy cái balo nhỏ của mình: “Đi thôi!”
Sở Ninh Dực gật đầu rồi đứng dậy ôm cô đi ra ngoài.
Mưa bên ngoài rất lớn, chú Sở lấy ô che cho hai người họ.
Sở Ninh Dực nhận lấy ô trong tay chú Sở, sau đó thì mở ra rồi che cho Thủy An Lạc khỏi dính mưa, kéo cô đi về phía chiếc xe.
Nhưng lúc bước lên xe, Thủy An Lạc không hiểu tại sao lại nhìn về phía bồn hoa cách đó không xa, người họa sĩ kia đã không còn đó nữa.
“Nhìn gì thế?” Sở Ninh Dực đang đẩy cô lên xe thấy vậy thì lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc khe khẽ lắc đầu, sau đó khom người chui vào: “Không có gì.”
Sở Ninh Dực cũng không để ý nữa, sau khi anh lên xe thì thu ô lại, chú Sở cũng nhanh chóng lái xe đi.
Thủy An Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu nhìn lại.
“Rốt cuộc thì em đang nhìn cái gì vậy hả?” Sở Ninh Dực đem cái đầu của cô kéo phắt lại, lần này thật sự thấy không vui.
“Một người họa sĩ!” Thủy An Lạc không thấy người đâu thì có chút tuyệt vọng: “Buổi sáng người đó bị thương ở cánh tay, em giúp sơ cứu vết thương. Buổi trưa lúc em đi mua đồ ăn thì người kia vẫn còn ở đó. Em cứ tưởng giờ ông ấy vãn còn ở đó.”
“Họa sĩ?” Sở Ninh Dực cau mày, anh không có hảo cảm với cái nghề này tí nào.
“Đúng vậy.” Thủy An Lạc vừa thở dài vừa nói, chắc có thể là người ta đi trú mưa rồi đi.
“Nam hay nữ?” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, có chút không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Sở Ninh Dực: “Người ta đã là một ông lão rồi, anh cũng vừa phải thôi chứ!”
Sở Ninh Dực đưa tay kéo ai kia vào lòng mình, sau đó cúi đầu gặm nhẹ một cái lên đôi môi cô: “Chẳng phải đó cũng là đàn ông sao? Em lại đi quan tâm người đàn ông khác hả?”
Thủy An Lạc có chút bó tay, vừa định nói chú Sở vẫn còn ở đây. Nhưng thật đáng tiếc, cô đã đánh giá quá thấp năng lực của những người bên cạnh Sở tổng. Cô còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì chú Sở đã bình tĩnh kéo vách ngăn giữa hai khoang lên.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cả người rơi vào trạng thái ngu si. Chú Sở, chú không cần phải phối hợp hoàn hảo như vậy đâu!
“Bình tĩnh, bình tĩnh, anh Sở à, trị giá PH của anh hình như hơi thấp, lên nào, lên nào!” Thủy An Lạc cười híp mắt vỗ vỗ bả vai của anh. Sở tổng như này thật khủng khiếp, sắp biến thành thùng axit đến nơi rồi.
Sở Ninh Dực dứt khoát đem người kéo vào trong lòng mình, sau đó thấp giọng nói: “PH của em cao lắm mà, không bằng chúng ta trung hòa một chút đi?”
Trung hòa?
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, anh zai à anh đùa giỡn người khác cứ tự nhiên như ruồi thế hả?
Cái này thì phải trung hòa thế nào?
Hôm này Thủy An Lạc cảm thấy không phải do đầu óc cô quá đen tối, mà ý trung hòa của Sở tổng chính là như vậy!
“Hôm nay em có gặp người nào không?” Sở Ninh Dực vẫn ôm lấy cô như vậy rồi đột nhiên thay đổi đề tài!