Mặc Lộ Túc không đáp lời ngay.
Hành lang rõ ràng có bác sĩ bệnh nhân đi đi lại lại, nhưng Thủy An Lạc lại cảm thấy yên tĩnh đến dọa người.
Cô đang chờ, bởi vì cô không biết đàn anh có cho cô cơ hội nói chuyện hay không.
Thủy An Lạc nhìn thì có vẻ bình tĩnh, chỉ có bàn tay đã rịn mồ hôi đang đút trong túi áo nói lên tâm trạng thực sự của cô lúc này.
Bởi vì giờ phút này đây cô hoàn toàn không thể hiểu nổi đàn anh. Cô không biết anh sẽ chọn thế nào, là tiến vào quấy rầy Viện trưởng Kiều đang bệnh nặng, hay là đồng ý đi theo cô ra ngoài nói chuyện, cả hai cô đều không dám chắc.
Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, cô tuyệt đối sẽ không cho phép Mặc Lộ Túc đi vào gặp Kiều Tuệ Hòa.
Ánh mắt Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc càng thêm sâu xa, chỉ có đầu ngón tay hơi run nhè nhẹ tiết lộ rằng tâm trạng anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Cô gái mà anh thích, chỉ vì một người đàn ông khác mà cật lực bảo vệ người đàn bà đầy tội lỗi trong kia.
Mặc Lộ Túc xoay người bỏ đi. Tâm trạng căng thẳng của Thủy An Lạc lúc này mới thả lỏng hơn. Cô hơi dựa vào cửa phòng bệnh, ổn định lại tâm trạng của mình rồi mới đi theo Mặc Lộ Túc.
Đúng lúc này, Viên Giai Di đến khám lại vừa hay trông thấy Mặc Lộ Túc và Thủy An Lạc một trước một sau đi ra ngoài. Cô ta hơi nhướng mày, “Trùng hợp ghê.” Nói rồi cô ta bảo trợ lý đẩy mình theo sau.
Tiết trời hôm nay và tâm trạng của con người rõ ràng chẳng ăn khớp gì với nhau cả.
Thủy An Lạc đi ra sau, nhìn người đàn ông đang đứng trong vườn hoa, bóng lưng anh vẫn cao lớn như trước. Trước đây trong mắt cô đàn anh như ánh mặt trời sáng lạn. Vậy mà giờ, cô không thể nào tìm thấy điều đó từ con người của anh.
Thủy An Lạc từ từ đi tới, dừng bước bên cạnh anh.
“Đàn anh, có rất nhiều cách để điều tra chuyện này, tại sao anh cứ nhất định phải tìm Viện trưởng Kiều?” Thủy An Lạc khẽ nói.
“Bởi vì... như vậy mới có thể khiến bà ta đau khổ.” Mặc Lộ Túc lạnh lùng mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xăm.
Câu trả lời của anh khiến trong lòng Thủy An Lạc dâng lên một cơn tức giận. Cô phẫn nộ chất vấn: “Nhưng nếu đến cuối cùng điều anh tra ra lại không liên quan gì đến bà ấy thì sao? Những đau khổ đó anh lấy gì để đền bù đây?”
“Không thể có chuyện đó được!” Mặc Lộ Túc đột nhiên nhìn về phía cô, sự lạnh lẽo trong ánh mắt không hề thu hồi mà cứ thế nhìn thẳng vào mắt Thủy An Lạc.
Tiếng gào của Mặc Lộ Túc nhanh chóng biến mất nhưng tiếng vang vẫn quanh quẩn trong không gian.
Thủy An Lạc bị sự lạnh lẽo trong mắt anh làm sợ hãi, cũng bị tiếng gào này kinh động.
Một đàn anh như vậy, chẳng khác nào một gã đã mất đi lý trí.
“Lộ Túc, sao anh lại trở nên thế này?” Thủy An Lạc buồn rầu nói, “Đó là bà ngoại của anh, là bà ngoại ruột thịt của anh. Vì mẹ mình mà anh lại hại mẹ của bà ấy phải đau lòng, đây là điều mà anh mong muốn sao?”
“Lạc Lạc, người thay đổi là em hay là anh?” Mặc Lộ Túc đột nhiên túm lấy bả vai cô, cặp mắt như diều hâu nhìn chằm chằm vào cô, “Em bao che cho bà ta như vậy, không phải là vì bà ta là bà nội của Sở Ninh Dực hay sao, chứ đâu phải vì...”
“Em không bao che bà ấy. Em làm như vậy là bởi vì em cũng là một người mẹ. Em hiểu được tình cảm của người mẹ đối với con mình. Càng bởi vì, em không muốn sau này anh phải hối hận.” Thủy An Lạc tức giận ngắt lời anh, giọng nói sắc bén hoàn toàn lấn áp giọng nói của anh.
Những âm thanh sắc nhọn và trầm thấp vang lên trong không gian đan thành những âm điệu khó mà phân biệt, cứ thế phiêu đãng bên tai bọn họ.
Thủy An Lạc không hề sợ hãi nhìn vào ánh mắt tựa như diều hâu của Mặc Lộ Túc, mặc cho cơn đau nhức trên vai đang lan ra.