Quả nhiên, Phong Phong vừa nghe điện thoại xong sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn cũng mang theo mấy phần dò xét.
Phong Phong nhanh chóng cúp máy, lạnh lùng liếc Kiều Nhã Nguyễn. Cô cũng không chịu thua nhìn lại, ai sợ ai chứ.
Có điều ngay sau đó, Phong Phong không theo lẽ thường nhượng bộ cho cô quay về thu dọn đồ đạc mà lại nhanh chóng vươn tay dồn cô vào vách tường.
Xung quanh toàn là nhân viên công tác và những minh tinh khác. Phong Phong vừa làm vậy đã có không ít tiếng huýt sáo vang lên như đang chờ xem kịch hay.
Kiều Nhã Nguyễn giãy giụa một cái, trừng mắt tức giận nhìn anh ta, “Anh làm gì thế hả?!”
“Biết đi đường vòng cứu nước tìm đến Sở Đại rồi cơ à?” Phong Phong vươn tay nâng cằm cô lên, tức giận mở miệng nói.
Kiều Nhã Nguyễn hơi sửng sốt một chút, lẽ nào Sở tổng không nói lý do à?
Nhưng mà, đã đứng trước mặt Phong Phong, cô sẽ không bao giờ chịu thua, “Thì đã sao, chỉ cần tôi có thể đi được là được, quá trình như thế nào, đối với tôi không quan trọng.”
Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói xong, sắc mặt Phong Phong càng thêm khó coi.
“Phong Ảnh đế, để tôi nhắc cho anh nhớ, sắp đến giờ Sở tổng đặt vé máy bay cho tôi rồi, thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Sắc mặt anh ta càng khó coi, tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn lại càng vui vẻ.
Phong Phong nhíu chặt mày, tức giận ra sức cắn lên môi cô một cái, bởi vì anh còn chưa quay xong ở bên này cho nên không thể bốc đồng quay về như vậy được.
Phong Phong để lại một dấu răng rõ ràng trên bờ môi anh đào của cô, trầm giọng mở miệng nói: “Đừng tưởng quay về thành phố A thì em có thể thoát được, trời cao Hoàng đế xa, sớm muộn gì em cũng sẽ lại rơi vào tay tôi thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy, chỉ cần cô đi rồi, chuyện tương lai ai mà nói trước được.
Phong Phong cho dù không muốn nhưng lại không thể làm trái ý của Sở Ninh Dực, cho nên vẫn phải bảo trợ lý đưa cô đi.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn được đưa đi, đúng là còn vui vẻ hơn chim non biết cất cánh, nhất thời khiến Phong Phong thấy ê cả răng.
Chỉ là, nhưng mà, nhưng...
Kiều Nhã Nguyễn lên máy bay, còn đang cảm thán trước việc Sở tổng đặt vé VIP cho mình, liền nhìn thấy ngồi bên cạnh mình là một người đàn ông mặc quân phục, cô sững sờ cả người.
Trên mu bàn tay anh ta còn quấn băng gạc, đó là vết thương vì bảo vệ đầu của cô mà quệt xuống đất.
Trên vai là quân hàm trung tá sáng lóa.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy gương mặt của người nọ, khóe miệng ngượng ngùng giật giật, “Thật trùng hợp.”
Người đàn ông kia quay qua nhìn cô chỉ khẽ gật một cái, sau đó liền nhắm mắt lại, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Kiều Nhã Nguyễn cũng không phải người dễ gần. Người ta không nói chuyện với cô, tất nhiên cô cũng sẽ không để ý tới người ta nữa, cho nên liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
***
Tờ mờ sáng hôm sau, ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèm cửa dày, chỉ có vài tia sáng mỏng manh lọt được vào trong phòng.
Tiểu Bảo Bối đã sớm tỉnh dậy nhưng không hề quấy khóc, một mình ngồi trên giường nghịch cái chân của mình.
Trên giường lớn, một đôi tình nhân vẫn nhẹ nhàng ôm nhau ngủ.
Thím Vu lặng lẽ mở cửa, nhìn hai người đang ngủ, từ từ bước qua bế Tiểu Bảo Bối lên, rồi lại rón rén đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày một chút, vẫn không hề tỉnh lại.
Thím Vu săn sóc thay đồ cho Tiểu Bảo Bối. Cậu nhóc vui vẻ bi bô ngoài phòng khách, không hề gây phiền phức cho thím Vu làm bữa sáng, chỉ ngoan ngoãn ôm bình sữa của mình.
Thím Vu vừa làm cơm vừa quay đầu lại trông bé con trong phòng khách. Bà đã làm giúp việc cho bao nhiêu người rồi, chưa từng thấy đứa bé nào ngoan ngoãn như Tiểu Bảo Bối, cho nên cũng khó trách thím Vu thương cậu nhóc như bảo bối của mình.
Tiếng điện thoại di động vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng. Sở Ninh Dực vươn tay cầm di động lên.