Dưới ánh đèn, căn phòng tối om trong thoáng chốc trở nên rõ ràng.
Sở Ninh Dực vươn tay đặt lên bờ vai ướt nhẹp của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, yên lặng vỗ về tâm trạng bị ác mộng quấy nhiễu của cô.
Thủy An Lạc tựa vào ngực anh, cặp mắt vốn sáng sủa giờ phút này lại chứa đầy vẻ kinh hoàng vô tận.
Lồng ngực cô vẫn phập phồng kịch liệt, ánh mắt đảo quanh khắp gian phòng.
Phòng ngủ của Sở Ninh Dực vẫn sạch sẽ như trước, rèm cửa màu xám đậm tầng tầng lớp lớp ngăn trở tất cả mọi thứ bên ngoài.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở hổn hển của cô cùng với tiếng trấn an nhẹ nhàng từ Sở Ninh Dực đan vào nhau.
Thân thể cô hơi run rẩy, dù vậy vẫn không thể nào khống chế được tâm trạng của mình.
Cô cho rằng, lừa mình dối người bằng giấc ngủ thì sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng cô đã đánh giá bản thân quá cao rồi. Vì dù đã chìm sâu trong giấc ngủ, cô vẫn tỉnh lại vào giữa đêm hôm thế này.
Không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc mới tan dần, ánh mắt sợ hãi của Thủy An Lạc dần dần tập trung trở lại.
Sở Ninh Dực cảm nhận được thân thể cô đã buông lỏng, hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vầng trán rịn mồ hôi của cô: “Sao đột nhiên lại mơ thấy ác mộng thế?”
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của anh bỗng vang lên.
Thủy An Lạc hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Lúc này trên gương mặt anh là hai quầng thâm nhạt màu, đã hai ngày liền anh không được ngủ, đến hôm nay mới thiếp đi được một lúc.
Cô sao có thể nói cho anh biết mình mơ thấy ác mộng gì, khiến anh tiếp tục thức cùng mình được?
Thủy An Lạc nghĩ vậy rồi hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu: “Em quên mất rồi.”
Chân mày nhíu chặt của Sở Ninh Dực không hề giãn ra chút nào. Anh chỉ xoay người tắt đèn, ôm cô cùng nằm xuống.
Sở Ninh Dực có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc Thủy An Lạc nằm xuống, gần như đã dùng tốc độ nhanh nhất chui vào ngực anh.
Cho nên không phải là cô ấy đã quên mất, mà là không muốn anh phải lo lắng.
Sở Ninh Dực không khỏi cảm thấy chua xót, siết chặt vòng tay ôm lấy cô chặt hơn, sau đó mới nhắm mắt lại.
Thủy An Lạc vùi mình vào lòng Sở Ninh Dực, lại không dám nhắm mắt.
Cô nằm yên không nhúc nhích, lý trí lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Tiếng tim đập văng vẳng bên tai, đối với cô mà nói đó là âm thanh duy nhất trong căn phòng này.
Chủ nhân của tin nhắn đó là ai, cô hoàn toàn không biết.
Nhưng cô khẳng định người đó hiểu rõ cô như lòng bàn tay, nếu không sẽ không gửi tin nhắn như vậy cho cô.
Mà hiện giờ người duy nhất khuyến khích cô ngăn cản đàn anh tra xét việc này, chỉ có một, đó chính là Mặc phu nhân.
Chẳng lẽ là bà ấy?
“Có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Giọng nói của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên, khiến Thủy An Lạc giật mình một cái.
Anh ấy... vẫn chưa ngủ à.
“Không có.” Thủy An Lạc rầu rĩ mở miệng, cô không muốn anh phải lo lắng.
Ngón tay mang theo hơi ấm của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng di chuyển trên vai cô, từng chút một chạm vào trái tim cô.
Thủy An Lạc muốn hỏi Mặc phu nhân là người thế nào, nhưng lại không muốn khiến anh phân tâm vào lúc này nên chỉ có thể nhẫn nại, chờ sau khi vụ bê bối của nhà họ Sở kết thúc triệt để, cô hỏi cũng được.
Sở Ninh Dực sao có thể không cảm nhận được cô đang có tâm sự, anh hỏi, cô lại chọn cách giấu giếm.
“Chuyện Lương Khiêm thế nào rồi?” Thấy cô không nói, Sở Ninh Dực liền đổi sang chuyện khác, giúp cô giảm bớt áp lực.
Lương Khiêm?
Thủy An Lạc ngẩng đầu, trong bóng đêm thích ứng một chút mới nhìn rõ được gương mặt của anh.
“Dạo này cũng đỡ rồi, thằng bé đã có thể kiềm chế được tính tình của mình, hơn nữa đang được điều trị nên không có vấn đề gì cả.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.