Bước chân của Sở Mặc Bạch hơi loạng choạng, Hà Tiêu Nhiên thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy ông.
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, lúc này thần sắc của anh cũng đã có chút khác lạ.
Thủy An Lạc không dám nói gì tiếp nữa, chỉ có thể đợi kết quả cấp cứu của Kiều Tuệ Hòa.
Trong lúc họ đang chờ đợi thì thấy chú Sở cuống cuồng chạy tới nói gì đó với Sở Ninh Dực.
Sắc mặt Sở Ninh Dực khẽ biến, anh nói với Sở Mặc Bạch một tiếng rồi rời đi luôn.
Thủy An Lạc lại càng cảm thấy khó hiểu. Dưới sự cho phép của Sở Mặc Bạch, cô chạy theo anh, tiếc là ra tới nơi cô cũng chỉ thấy được bóng chiếc xe của anh mà thôi.
Thủy An Lạc khẽ mím môi, đang định quay trở lại thì một chiếc xe phía trước bỗng dừng lại, cô liền dừng bước nhìn lên.
Cửa sổ xe phía sau trượt xuống, Thủy An Lạc hơi cúi đầu nhìn thấy người phụ nữ trong xe.
Trông người phụ nữ này không còn trẻ nữa, nhưng da dẻ lại được bảo dưỡng rất tốt. Bà ta mặc một chiếc áo khoác màu xám tro đậm, trang điểm xinh đẹp, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ rất đẹp.
“Cô Thủy, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Người phụ nữ kia mỉm cười lên tiếng.
Thủy An Lạc tự nhận thấy cô chưa từng gặp người này bao giờ cả.
“Bác là?”
Người kia vẫn không xuống xe, nhưng tài xế đã bước xuống mở cửa cho cô.
Thủy An Lạc vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng đó nhìn bà ta.
“Tôi là mẹ của Mặc Lộ Túc.” Người kia tự giới thiệu, ra hiệu bảo Thủy An Lạc lên xe, “Chắc cô Thủy đã từng nghe Lộ Túc nói về tôi rồi chứ nhỉ.”
Mẹ của Mặc Lộ Túc?
Nghe nói đó là người đối xử với anh ấy rất tốt, là viên thư ký từng cặp kè với ba anh đó sao?
Đúng là Mặc Lộ Túc có từng kể với cô thật, vào sau buổi tiệc của Sở gia.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Đàn anh có từng nói, nhưng không biết bác tìm cháu có chuyện gì ạ?” Vì nhìn bà rất ôn hòa, điềm đạm nên Thủy An Lạc cũng không cảm thấy dè chừng.
“Có chút chuyện nói ở đây không được tiện lắm, phía trước có một quán cafe, chúng ta tới đó ngồi một chút được không?” Mặc phu nhân dịu dàng lên tiếng.
Thủy An Lạc mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Quán cafe kia quả thật rất xa, xe phải đi tầm khoảng năm phút mới tới nơi.
Thủy An Lạc theo Mặc phu nhân vào trong, vì đang là buổi trưa nên trong này có hơi nhiều người. Mặc phu nhân vừa bước vào thì bồi bàn lập tức dẫn bà vào một góc yên tĩnh nhất.
Thủy An Lạc cởi áo blouse trắng của mình ra, khoác lên thành ghế.
“Cháu muốn uống gì? Có phải con gái thường thích uống capuchino đúng không nhỉ?” Mặc phu nhân vẫn nhẹ nhàng hỏi.
“Bác gái, không cần đâu, cho cháu nước lọc là được rồi. Bác có chuyện gì muốn nói ạ?” Thủy An Lạc vào thẳng vấn đề.
Có vẻ như Mặc phu nhân không nghĩ cô sẽ thẳng thắn như thế. Bà chỉ mỉm cười, nốt ruồi xinh đẹp nơi khóe mắt càng hiện rõ hơn, nụ cười của bà không chỉ đẹp, mà còn dịu dàng nữa.
“Lạc Lạc, bác có thể gọi cháu như vậy được không?” Mặc phu nhân dịu dàng lên tiếng.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu.
“Trước đây bác từng nghe Lộ Túc nhà bác nhắc đến cháu. Bác cảm thấy nó rất nghe lời cháu, thế nên hôm nay mới đường đột tới tìm cháu, hy vọng cháu có thể giúp bác khuyên Lộ Túc.” Giọng nói của Mặc phu nhân mang theo chút bất đắc dĩ.
Thủy An Lạc càng chẳng hiểu gì, “Khuyên đàn anh ấy ạ?”
“Phải, chuyện của mẹ Lộ Túc đã trôi qua rất lâu rồi. Bác với bác trai đều không muốn nói tiếp tục tìm hiểu về sự thật của chuyện đó nữa, dù sao thì Sở gia...” Mặc phu nhân ngập ngừng, tỏ ra khó xử, “Cháu có hiểu cho bác không? Bác không muốn Lộ Túc phải chịu tổn thương, nó là một đứa trẻ tốt.”
“Nhưng bác gái, cháu nghĩ là bác tìm nhầm người rồi. Chuyện này cháu nghĩ nếu anh ấy đã muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được anh ấy đâu ạ.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy muốn rời khỏi đây.
“Không đâu, cháu có thể.” Mặc phu nhân bỗng đứng dậy, giọng nói đã xen chút kích động.