Lần này Thủy An Lạc dùng tốc độ nhanh nhất để kéo quần lên, mặt đỏ rần.
Sở Ninh Dực hơi nhếch mép một cái, tỏ ý đã trông thấy hết rồi.
Trong lòng Thủy An Lạc âm thầm phỉ nhổ Sở Ninh Dực, sau đó mới rửa mặt xong đi ra ngoài. Cô xác định là lại tới muộn rồi, đã thế quyển Y đức còn chưa chép xong, quả này nói sao với Viện trưởng Kiều đây?
Tiểu Bảo Bối đã tỉnh ngủ, biết mẹ sắp đi làm thì cái miệng lại bĩu ra.
Giờ Thủy An Lạc có chạy cũng không kịp nên cô cũng không vội nữa. Sau khi ăn sáng với Sở Ninh Dực xong, cô lên lầu lấy quyển đơn thuốc của mình xuống, sau đó mới theo Sở Ninh Dực đi làm.
Giờ cô cũng đã có thể tưởng tượng ra tấn bi kịch đang chờ mình hôm nay rồi.
Hình như hôm qua Sở Ninh Dực thức đêm hay sao ấy mà giờ dưới mắt anh hằn lên vết thâm quầng.
Thủy An Lạc thấy anh vẫn đang phê tài liệu, không nhịn được nói: “Anh thức đêm mà cũng không làm xong à?” Làm tổng giám đốc cũng đáng thương thật đấy, Sở tổng nhà cô hình như đã hai đêm không ngủ rồi thì phải.
Sở Ninh Dực ngẩng lên liếc cô một cái nhưng không lên tiếng, rồi lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Nhưng ánh mắt đó là có ý gì chứ?
Thủy An Lạc bĩu môi, không thèm hỏi nữa.
Chú Sở đưa Thủy An Lạc tới bệnh viện trước. Lúc cô nhảy vào bệnh viện đã thì đồng hồ đã chỉ gần mười giờ.
Thủy An Lạc nhận mệnh đi thay quần áo của mình rồi bò đi tìm Kiều Tuệ Hòa, sau đó đặt tập chép phạt Y đức của mình lên bàn bà: “Viện trưởng Kiều, cháu...”
“Tôi bảo cô chép phạt Y đức, chứ không phải bảo cô phải thức đêm chép phạt để rồi ngày hôm nay đi làm muộn thế này!” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng lên tiếng.
Hả?
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên nhìn bà. Tối qua cô còn chưa chép được bao nhiêu thì hình như khoảng bảy tám giờ gì đó đã thiếp đi mất rồi mà.
“Cháu không thức đêm ạ.” Thủy An Lạc nhỏ giọng lên tiếng, nhận lại quyển sổ Kiều Tuệ Hòa ném tới.
“Sau này làm việc phải phân cho rõ chuyện nào chính chuyện nào là phụ, ra ngoài đi!” Kiều Tuệ Hòa chán ghét nói.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu rồi ôm sổ đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa cô mới mở cuốn vở chép phạt của mình ra xem, trong đó rõ ràng viết nhiều hơn cô viết rất nhiều, nhưng nét chữ thì lại rất giống chữ của cô.
Thủy An Lạc đi tới phòng làm việc của mình, đột nhiên nghĩ đến chuyện hình như Sở Ninh Dực cả đêm không ngủ. Vậy ra là anh chép cái này cho cô sao, thế nên anh cũng không hề nhắc tới chuyện có khả năng cô sẽ bị mắng, đó là vì anh biết cô sẽ không bị mắng hả. Thế nên lúc ở trên xe anh mới nhìn cô như vậy?
Thủy An Lạc đặt quyển sổ xuống, đang định gọi cho Sở Ninh Dực thì có người lên tiếng.
“Bác sĩ Thủy, Lương Khiêm cấp cứu, Viện trưởng Kiều gọi cô qua đó kìa!” Một y tá đứng ở cửa gọi Thủy An Lạc.
Lương Khiêm?
Là nhóc mập kia.
Thủy An Lạc chẳng kịp gọi điện nữa mà chạy thẳng ra ngoài luôn.
Lúc Thủy An Lạc thay quần áo xong vào phòng phẫu thuật thì ca mổ cũng đã bắt đầu. Kiều Tuệ Hòa thấy cô bước vào rồi mới nói, “Vỡ tim.”
Thủy An Lạc hơi run lên, lại thêm biến chứng rồi sao?
“Viện trưởng Kiều, hôm qua cháu có nghe thấy thằng bé bị ho khan, e là biến chứng dẫn đến viêm phổi rồi!” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng.
Kiều Tuệ Hòa khẽ ngẩng đầu rồi quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Chắc chắn?”
Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái: “Chắc chắn ạ!”
Kiều Tuệ Hòa vừa tiến hành phẫu thuật vừa nói: “Chú ý tình trạng phổi của bệnh nhân.”
Thủy An Lạc đứng bên cạnh Kiều Tuệ Hòa, chú ý đến từng thao tác của bà, thầm ghi lại trong lòng.
Cuộc phẫu thuật khéo dài đến tận ba giờ chiều mới kết thúc. Kiều Tuệ Hòa xét cho cùng vẫn là người đã có tuổi, thế nên suýt nữa không chịu nổi nữa mà ngã quỵ.
Thủy An Lạc đưa tay ra đỡ lấy Kiều Tuệ Hòa suýt chút nữa thì ngã xuống. Lúc ra ngoài cô mở miệng xin: “Viện trưởng Kiều, cháu có thể lấy đoạn video của cuộc phẫu thuật lần này không ạ?”