Sắc mặt Thủy An Lạc trắng bệch, ngay cả bàn tay đang cầm di động cũng run lên, trong cặp mắt xinh đẹp của cô ngoại trừ khiếp sợ ra thì chỉ có đau đớn không nói thành lời.
Trong ảnh, Sở Ninh Dực đứng trên ban công, nửa thân trên ở trần, một tay cầm một ly vang đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đằng sau anh là một người đàn bà khoác áo choàng tắm, ngồi trên xe lăn, đang nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ.
Tuy không nhìn thấy chính diện nhưng Thủy An Lạc biết, đó là bóng lưng của Sở Ninh Dực, tuyệt đối không sai.
Mà người phụ nữ kia, là Viên Giai Di.
Ngày được lưu lại trên bức hình là hôm nay, nửa giờ trước.
Hai bàn tay của cô bỗng trở nên run rẩy kịch liệt hơn, vào lúc cô không thể nào cầm được chiếc điện thoại, tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Thủy An Lạc cúi đầu, nhìn dãy số xa lạ bên trên, toàn thân dường như khó mà tìm được một nơi để cố định tầm mắt.
Tiếng chuông vang lên không biết mệt mỏi hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, ánh mắt Thủy An Lạc dần dần tập trung lại, nhìn chiếc di động vẫn đang chớp lên. Cô chậm rãi ngồi xuống, tựa như đang tìm một điểm tựa.
“A lô...” Giọng cô khàn khàn, lại đầy vẻ quật cường không chịu thất bại.
“Đã nhìn thấy ảnh chụp chưa, Ninh Dực đâu phải không có cô thì không được.” Giọng nói nhẹ nhàng của Viên Giai Di chứa đầy ý cười vọng tới.
Thủy An Lạc túm chặt lấy áo mình, giữ cho bản thân không cất tiếng chửi rủa.
“Có phải không có tôi thì không được hay không thì để chính miệng anh ấy nói. Viên Giai Di, tôi tưởng cô đã nhận được bài học rồi, không ngờ vẫn cứ sử dụng thứ thủ đoạn mà kẻ khác cũng lười phải dùng này. Cô dám đưa điện thoại cho anh ấy không?” Thủy An Lạc đè nén sự run rẩy của mình, thản nhiên mở miệng nói.
Cô nên vui, vì đến lúc này, cô vẫn có thể giữ sự tôn nghiêm cho chính mình mà nói ra những lời này.
Nhưng nếu Sở Ninh Dực thực sự mở miệng thì cô phải làm sao đây?
Cô còn có thể tiếp tục ra vẻ bình tĩnh như vậy được nữa không?
Tim đập nhanh, rồi bỗng nhiên loạn nhịp.
“Ninh Dực đang tắm, cho nên không thể nói chuyện với cô lúc này được đâu.” Viên Giai Di đầy tự tin nói.
Ngón tay túm lấy quần áo của Thủy An Lạc chậm rãi siết chặt, móng tay găm vào lòng bàn tay đau nhói, “Nếu anh ấy đã tìm đến cô, cũng chỉ là tắm rửa thôi mà, sao lại không dám tiến vào. Đây chính là cơ hội tốt để cô hạ gục tôi đấy.”
“Sao lại không dám, chẳng qua là tôi không muốn để cô quấy rầy đến tâm trạng của anh ấy mà thôi. Cô biết mà, hôm nay tâm trạng của anh ấy thực sự rất tệ.” Viên Giai Di cười ha hả.
Thủy An Lạc đột nhiên lại bật cười, “Viên Giai Di, cô đang trốn tránh cái gì? Cô đã không muốn để anh ấy nói, không bằng để tôi chờ anh ấy về đối chất. Hay giờ cô đang nghĩ giờ tôi sẽ ngu đến mức bị chọc giận rồi bỏ đi, để cô thành công?” Thủy An Lạc cười lạnh thành tiếng, trong giọng nói là sự lạnh lùng vô tận.
Viên Giai Di bên kia hơi sửng sốt. Cô ta thực sự không ngờ tới kết quả sẽ như vậy. Trong ấn tượng của cô ta, Thủy An Lạc là một con bé thiếu đầu óc, chỉ biết dựa dẫm vào Sở Ninh Dực. Chỉ cần cô ta nói với cô chuyện này, nhất định cô sẽ trốn biệt đi tự liếm vết thương của mình.
Nhưng Thủy An Lạc này không như vậy, cô thậm chí còn đang chất vấn cô ta.
“Giờ cứ tự tin đi, chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Thủy An Lạc, tôi sẽ chờ đến ngày cô phải khóc.” Viên Giai Di nói xong liền cúp máy, có điều gương mặt lại đầy vẻ tức giận.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, một lúc lâu mới tắt điện thoại, toàn thân tựa như bị ném xuống hầm băng, đau đớn lan ra khắp cả cơ thể.
Bức ảnh kia cứ hiển hiện lên trước mắt cô, dáng người của Sở Ninh Dực, kiểu tóc của Sở Ninh Dực, ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực…