Kiều Tuệ Hòa nhìn cô sâu xa hơn.
Cuối cùng bà phất tay bảo cô đi ra ngoài.
Thủy An Lạc không đi ăn cơm trưa mà quay thẳng về phòng làm việc chỉnh lý lại báo cáo ca bệnh.
Mùa thu, quá trưa, ánh mặt trời vừa vặn rọi vào bàn làm việc của cô. Thủy An Lạc không có máy tính, một tay cầm di động tra tư liệu, một tay viết những thông tin về căn bệnh này ra giấy nháp.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, Sở Ninh Dực đứng bên khung cửa nhìn dòng người tấp nập bên dưới, anh vẫn kiềm chế không gọi điện cho Thủy An Lạc, càng không gửi tin nhắn cho cô.
Anh nghĩ, có lẽ gặp mặt cô nói chuyện sẽ rõ ràng hơn.
Anh đã chịu đựng thứ tình cảm mất không chế này đủ lắm rồi, tất cả sự quan tâm của anh đều dành cho cô, mà anh là con người ngang ngược, anh muốn toàn bộ sự quan tâm của cô đều dành cho mình.
“Thủy An Lạc, trên thế giới này, em là người đầu tiên dám lãng quên anh như vậy.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, nghe kỹ lại có chút bất đắc dĩ.
Ánh mắt trời dần rọi xuống mặt đất, trên bàn đã có ba trang giấy kín chữ.
Một hộp sữa chua đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Thủy An Lạc vụt ngẩng đầu, nhìn người đàn ông không biết đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, “Đàn anh?”
Sao anh ấy vẫn còn ở đây?
“Bên trên báo cáo bệnh án phải viết rõ bệnh trạng mà bệnh nhân gặp phải chứ không phải những gì em tra được. Buổi sáng anh đã quan sát sơ bộ, biểu hiện của thằng bé kia rất rõ ràng, thuộc kiểu toàn thân khó chịu, nó không xuất hiện triệu chứng choáng váng, không đau đớn tập trung vào một bộ phận nào trên cơ thể hết, đã có hiện tượng sốt, cho nên có thể xác định là nó không biết mình khó chịu ở đâu nên tính tình mới nóng nảy như vậy.”
Thủy An Lạc vốn định nói gì nhưng nghe Mặc Lộ Túc nói vậy lại yên lặng cúi đầu ghi chép, đàn anh đến để giúp cô, nhưng cô lại phải mở miệng nói ra câu đuổi anh đi sao?
“Hơn nữa có một điểm em phân tích không sai, đứa nhóc kia nằm trong diện ăn uống quá độ, mà người nhà của nó cũng thuộc dạng tính khí nóng nảy, cho nên, thằng nhóc này cơ bản là không chữa được.” Mặc Lộ Túc không hề đồng cảm nói.
Thủy An Lạc nghe Mặc Lộ Túc nói vậy, ngẩng đầu nhìn về phía anh. “Vậy...”
“Lạc Lạc, việc em cần phải làm chỉ là viết xong báo cáo này, biểu hiện, hành vi, báo cáo kiểm tra, kết quả mà báo cáo cho thấy. Còn nữa, cả đề xuất của riêng em nữa, thế là đủ rồi.” Mặc Lộ Túc nói xong, cúi đầu nhìn hộp sữa chua trên bàn, “Uống đi rồi viết, anh đi trước đây.”
Mặc Lộ Túc đi rất nhanh, không hề đề cập gì đến chuyện ban trưa, giống như tin nhắn kia hoàn toàn không phải do anh gửi tới. Anh đến chỉ là để giúp Thủy An Lạc viết ra một bản báo cáo hoàn thiện.
Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng của anh, lại nhìn hộp sữa chua trên bàn, môi mím chặt, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy.
Ba giờ chiều, Thủy An Lạc nộp báo cáo ca bệnh rồi đứng bên cạnh Kiều Tuệ Hòa chờ bà mở miệng.
Báo cáo tổng cộng có hai trang, chữ bác sĩ của Thủy An Lạc cũng không được tốt cho lắm mà chỉ dùng kiểu chữ bình thường để viết, nhìn qua thấy khá là gọn gàng sạch sẽ.
Kiều Tuệ Hòa xem xong, ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng, cũng giống như bản báo cáo lần trước, chỉ có điều sự tán thưởng đó nhanh chóng được thu hồi, bà đặt tập bệnh án lên bàn, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cô định lấy chữ mình ra để khoe khoang cho mọi người biết chữ mình đẹp thế nào à?”
Chữ bác sĩ, là loại chữ mà trừ bác sĩ, ý tá ra thì không ai đọc được.
Thủy An Lạc đã học thử, nhưng giờ cô viết không nổi.
“Cháu sẽ cố gắng luyện tập.” Thủy An Lạc không ngờ cô lại bị bới móc ở điểm này, nhưng chí ít là không phải về nội dung, về chuyện này cô nên vui mới đúng.