“À, tôi biết rồi, ông xã à, đây là cái cô mà trước khi đi em họ đã bảo em đấy, ngàn vạn lần không nên gặp cái cô bác sĩ thực tập này, xem cô ta nói gì kìa, còn nói con trai chúng ta tính tình không tốt nữa chứ.” Người phụ nữ kia cao giọng kêu lên, tính tình cũng chẳng hơn con mình là bao.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, không ngờ cô lại nổi tiếng đến mức này rồi.
“Đúng đó, đúng, đúng, cô không biết gì thì đừng có nói lung tung.” Người đàn ông kia cũng hùa theo.
Thủy An Lạc cười gượng, vẫn tiếp tục nói: “Thưa anh, tôi chỉ nói thật, tính cách nóng nảy là một trong số những nguyên nhân phát bệnh. Hơn nữa nhìn hình thể của con trai anh, bình thường hẳn là có chế độ dinh dưỡng quá độ, một trong hai điều này đều có thể là nguyên nhân phát bệnh.” Thủy An Lạc trầm giọng mở miệng nói.
Cô học kém thật, nhưng không có nghĩa là cô không biết gì.
“Cô ta còn nói con trai chúng ta béo kìa. Con bé láo lếu này ở đâu ra vậy.” Người đàn bà kia lớn tiếng quát lên.
Thằng nhóc trên giường càng khóc lóc to hơn, thậm chí còn bắt đầu ném đồ.
Thằng bé vớ lấy cái cốc trên bàn quăng về phía Thủy An Lạc. Cô mới ngẩng đầu lên, cái cốc đã bay đến trước mặt.
“Cẩn thận.” Giọng nói của Mặc Lộ Túc đột nhiên vang lên. Anh kéo Thủy An Lạc về phía sau, còn cái cốc thì đập vài người anh.
Thủy An Lạc thoáng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc đang chắn trước mặt mình, “Đàn anh.” Cô thấp giọng nói.
“Bộp...”
Kiều Tuệ Hòa đột nhiên gập bệnh án trong tay lại, tuy ánh mắt nhìn Mặc Lộ Túc vẫn lạnh lùng nhưng bà nhìn hai vợ chồng kia còn lạnh hơn.
Thủy An Lạc vội vàng lùi lại phía sau một bước. Mặc Lộ Túc hơi cựa cựa bả vai vừa bị đập trúng của mình, quay đầu lại nhìn thằng bé đã bắt đầu bị co giật, lạnh lùng nói: “Cả nhà xấu tính như vậy còn khám cái gì nữa? Với cái tính này của nó thì tôi thấy bệnh này khỏi phải khám, chỉ lãng phí tiền bạc mà thôi.”
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Mặc Lộ Túc. May mà anh không mặc áo blouse trắng, nếu không thì không cần đến chiều, anh nhất định sẽ bị đám dân mạng chửi cho đến chết.
“Anh, anh nói gì hả?” Người đàn ông kia tức phát run.
Người phụ nữ thấy con mình co giật, không kịp đấu võ mồm với Thủy An Lạc nữa mà chỉ biết căng thẳng nhìn Kiều Tuệ Hòa, “Viện trưởng Kiều, xin Viện trưởng hãy cứu lấy con trai tôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tuệ Hòa đảo qua mọi người, sau đó mới bình tĩnh nói, “Chuẩn bị cấp cứu.”
Thủy An Lạc thấy Kiều Tuệ Hòa đi rồi mới vội vàng xoay người đi theo.
“Lạc Lạc, buổi trưa có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em.” Lúc Thủy An Lạc đi gần tới cửa, Mặc Lộ Túc đột nhiên mở miệng hỏi.
Bước chân Thủy An Lạc thoáng chững lại. Cô quay đầu nhìn người đàn ông ngược sáng đứng trong phòng bệnh, anh vừa mới vì cô mà cản một cái cốc, nhưng cho dù như vậy, cô cũng chỉ có thể lắc đâu: “Hôm nay chắc em sẽ bận lắm.”
Thủy An Lạc nói xong, mỉm cười áy náy, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Bàn tay duỗi thẳng bên người Mặc Lộ Túc thoáng siết chặt, bận đến mức thời gian nghỉ trưa cũng không có sao?
Thủy An Lạc theo Kiều Tuệ Hòa vào phòng cấp cứu cũng chỉ có thể đứng một bên quan sát, bởi vì cô chưa được phép tham gia phẫu thuật.
Di động trong túi kêu lên một tiếng, là tiếng chuông tin nhắn.
Thủy An Lạc không mở ra xem mà chăm chú theo dõi thao tác của bọn họ, ghi chép cách họ sử dụng thuốc.
Cho đến khi ca cấp cứu kết thúc, ra khỏi phòng cấp cứu, cô mới lấy di động ra.
Bên trên hiển thị tin nhắn là do Mặc Lộ Túc gửi, thời gian là một tiếng trước.