Lúc Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đang mặt đối mặt thì trợ lý của anh ta gõ cửa xe. Khi Phong Phong xoay người mở cửa định xuống xe thì trợ lý lại đưa cho anh ta một chiếc di động.
“Điện thoại của Sở tổng!”
Phong Phong có chút bất ngờ chưa xuống xe vội mà nhận lấy chiếc di động trợ lý đưa cho.
“Sở Đại!”
“Cậu đang làm cái gì đấy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, hiển nhiên là anh đã biết chuyện này.
Phong Phong ngẩng đầu liếc nhìn trợ lý của mình bằng ánh mắt cảnh cáo, không ngờ tên này dám lén báo cho Sở Ninh Dực biết.
“Đưa Kiều Nhã Nguyễn đi đăng ký kết hôn!” Phong Phong ăn ngay nói thật trả lời.
“Ha, kết hôn? Cậu có chắc là cậu yêu cô ấy không?” Giọng nói của Sở Ninh Dực ngày càng lạnh lùng hơn.
Phong Phong xuống xe rồi đóng sầm cửa xe lại, sau đó trầm giọng đáp lại: “Chẳng lẽ khi ấy Lão Đại kết hôn với chị dâu cũng là yêu cô ấy sao?”
“Thế nên chúng tôi mới ly dị!” Sở Ninh Dực cười lạnh: “Cậu phải biết chính mình đang làm cái gì. Trước khi cậu xác định được là cậu có thật sự yêu cô ấy hay không thì cậu không gánh nổi trách nhiệm của hôn nhân đâu!”
Phong Phong siết chặt tay không lên tiếng.
“Nếu giờ cậu nói với tôi người cậu yêu là cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản cậu.” Sở Ninh Dực nói rồi khẽ gõ ngón tay lên mép bàn.
Sắc mặt Phong Phong lạnh tanh, anh ta quay đầu nhìn cô gái ngồi trong xe đang ra sức kéo cửa, yêu cô ta sao?
Sao có thể như thế được?
Kiều Nhã Nguyễn kéo mãi vẫn không mở được cửa xe. Cô tức giận ngẩng lên nhìn cái người đang nói chuyện điện thoại bên ngoài kia.
Phong Phong cúp máy rồi bước từng bước về phía chiếc xe. Anh ta trừng mắt tức giận nhìn trợ lý của mình khiến trợ lý phải cụp đầu xuống, cả người cũng bất giác run lên.
Phong Phong mở cửa lên xe rồi đóng sầm cửa lại: “Đi về!”
Kiều Nhã Nguyễn nghe được anh ta nói như vậy thì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sở Ninh Dực thấy di động đã bị dập máy liền ném thẳng lên bàn. Mặc dù anh đang tạo cơ hội cho hai người bọn họ nhưng chuyện kết hôn là ranh giới cuối cùng, anh sẽ không cho phép bọn họ làm bậy.
Buổi tối, thím Vu đã khỏe mạnh lại lúc này đang ôm một bụng tức trở về. Thủy An Lạc đang ngồi đọc sách thì nghe tiếng động nên quay đầu lại nhìn.
“Cái lão Trương chết bầm đó còn không dám nhận là bán đồ ăn hỏng cho tôi, còn nói cái gì mà người khác ăn thì không sao đến tôi thì có chuyện, tức chết đi được!” Thím Vu vừa nói vừa đi vào bếp.
Thủy An Lạc đang ngồi trên thảm nhìn con trai mình lăn lộn bên cạnh. Cô nghĩ, đương nhiên là người ta không sai rồi, chẳng qua là thím mua thức ăn đã bị người khác động tay động chân vào thôi. Nhưng những lời này cô đâu dám nói với thím Vu.
Sở Ninh Dực đi từ trên lầu xuống liền nghe thấy thím Vu nói vậy, nhưng anh cũng giống Thủy An Lạc, im lặng không giải thích với bà.
Tiểu Bảo Bối bám vào tay của mẹ định đứng lên. Nhóc được Thủy An Lạc nâng một chút quả nhiên là đứng lên được thật. Nhưng hai cái tay ngắn ngủn kia vẫn không rờikhỏi mẹ được.
Sở Ninh Dực bước tới ngồi xuống sofa. Tiểu Bảo Bối lập tức chuyển qua ôm đùi ba mình.
“Chậc chậc chậc, con cũng biết ôm đùi cơ đấy. Nhớ ôm cho chặt vào, sau này tài sản của ba con đều là của con hết đấy!” Thủy An Lạc ngồi bên cạnh nói xong lại tiếp tục ghi ghi chép chép.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chiến đấu với lão thái thái rồi.
Mặc dù hơi muộn một chút nhưng mà cũng không gây trở ngại đến quyết tâm phải thu phục được lão thái thái của cô.
“Hôm nay anh không đến công ty không phải là lỗi của em đâu đấy nhé!” Thủy An Lạc ngồi một bên vừa đọc sách vừa nói.
Sở Ninh Dực giơ tay ra xoa đầu Thủy An Lạc. Cô nhóc này bị mắng một lần nên bị ám ảnh tâm lý mất rồi, có thế mới cuống cuồng nói mấy câu thế này với anh chứ.
“Hôm nay, Phong Tứ đưa Kiều Nhã Nguyễn tới Cục Dân chính đấy!” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng nói.
“Cạch...”
Bút chì Thủy An Lạc đang cầm trong tay bỗng gãy làm đôi, chính là bị cô bẻ một phát gãy luôn.