Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối về đến nhà thì thấy Thủy An Lạc đang đứng một chân nấu cơm, tâm trạng của cô đã khá hơn trước một chút, không biết có phải là vì đã xác định được sức khỏe của Thủy Mặc Vân không có vấn đề gì hay không.
“Vừa rồi anh có chuông điện thoại đấy, hình như là tin nhắn thì phải.” Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực nói, sau đó tiếp tục nấu cơm.
Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối vào xe tập đi, lấy điện thoại đặt trên bàn lên xem, vừa mở ra mặt liền biến sắc, “Em đã xem chưa?”
Thủy An Lạc sững người, “Chưa, sao thế?”
Sở Ninh Dực cất điện thoại đi, nói không sao rồi liền lên phòng làm việc, tiện thể dặn cô ra khỏi bếp đi, đừng đứng mãi như thế.
Thủy An Lạc hầm canh xong, vịn vịn tường đi ra, chỉ thấy bóng lưng của Sở Ninh Dực bước lên nhà, ánh mắt thâm trầm.
Cô không mở tin nhắn, nhưng trên di động có một chỗ hiện là “Ngăn không cho Lạc Lạc biết chuyện của tôi, nếu không...”
Lạc Lạc.
Trên đời này, chỉ có vài người gọi cô là Lạc Lạc thôi, đó là mẹ cô, Sở Ninh Dực, Lão Phật Gia, đàn anh, và cả... ba nữa.
“A~ a~” Tiểu Bảo Bối chạy tới, cái tay nhỏ kéo kéo ống quần của mami. Nhóc ngẩng lên nhìn mẹ, hình như đang hỏi mami khi nào thì có đồ ăn, con đói lắm rồi.
Thủy An Lạc cầm bình sữa vừa pha cho cu cậu ra, đặt lên giá trước cái xe tập đi của nhóc. Tiểu Bảo Bối lập tức dùng hai tay cầm lên tu ừng ực.
“Nếu như ai cũng giống con thì tốt biết mấy.” Thủy An Lạc khẽ nói.
“Sao em cứ đứng đấy mãi thế?” Sở Ninh Dực cất tiếng, hình như anh vừa gọi điện thoại xong mới đi xuống.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực bước xuống liền thu lại vẻ mặt nghiêm trọng của mình, mím môi nói: “Chẳng phải vì chân đau sao?”
Sở Ninh Dực bước tới, bế thẳng cô lên hừ một tiếng, “Em còn biết đau cơ à?”
Thủy An Lạc cười ngu không lên tiếng, để mặc anh bế mình ngồi xuống sofa, giả ngu hỏi: “Tin nhắn của ai thế, không thể cho em biết à?”
“Chuyện công việc thôi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp lại, sau khi đặt cô xuống xong anh liền quay lại bếp, nhưng hàng lông mày nhíu chặt vẫn mãi chẳng chịu giãn ra.
Thím Vu bước từ phòng bà ra, trông bà có vẻ đã đỡ hơn trước một chút. Thấy Sở Ninh Dực vào bếp, bà vội chạy vào theo, “Thiếu gia, để tôi, để tôi làm cho.”
Sở Ninh Dực giao lại cho thím Vu luôn, dù sao thì anh cũng không định động tay vào.
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn anh đi tới ngồi xuống cạnh mình. Anh vươn tay lấy điều khiển mở ti vi, trên ti vi vẫn là mấy tin tức về Phong Phong.
“Lần này Lão Phật Gia giận lắm đấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
“Đó chuyện của Phong Tứ.” Sở Ninh Dực dựa vào lưng ghế, anh mở ti vi nhưng lại chẳng hề xem mà quay qua nhìn Thủy An Lạc, “Chuyện quay lại viện thực tập em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi, học ba năm rồi, suy cho cùng thì cũng phải chống đỡ được cuộc sống đau khổ của ban năm kia chứ.” Thủy An Lạc tựa vào vai anh.
“Không có Kiều Nhã Nguyễn, chỉ có Viện trưởng Kiều, anh cũng không thể nói đỡ giúp em trước mặt bà, còn em, chắc không hạ đài Viện trưởng Kiều luôn đấy chứ?” Sở Ninh Dực dùng giọng không tin lắm nhìn Thủy An Lạc nói.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt nhìn trần nhà, đây là vì thành tựu trong quá khứ của cô quá huy hoàng đấy à?
“Yên tâm, trước mắt em chỉ có công lực của tiểu yêu thôi.” Thế nên chắc chắn em không phải là đối thủ của Viện trưởng Kiều đâu.