Ánh mắt Phong Phong càng trở nên âm trầm, cũng không đáp lại lời cô nữa.
"Không ăn à? Không ăn thì đi hết đi." Rốt cuộc Sở tổng vĩ đại cũng chịu mở cái miệng vàng ngọc của mình nhả ra được một câu, thế nhưng lại là lệnh đuổi khách.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, cô còn chưa kịp nói gì thì di động đặt trong phòng bỗng kêu ầm ĩ lên. Thím Vu vội vàng chạy tới đưa cho Thủy An Lạc. Cô cảm ơn bà một tiếng rồi bấm nhận điện thoại.
"Alo..."
"Lạc Lạc, em có rảnh tới viện một chuyến không?" Đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của Mặc Lộ Túc.
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, bỗng cảm thấy bất an vì giọng nói của anh.
"Ba của em làm sao à?" Thủy An Lạc sốt ruột hỏi, không cẩn thận đánh đổ bát đũa trước mặt mình.
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn, ánh mắt trở nên u ám.
Thủy Mặc Vân, đó vẫn luôn là đề tài mà anh cố gắng trốn tránh.
Mặc Lộ Túc muốn làm gì đây?
"Anh vừa phát hiện ra có chút vấn đề trong bản báo cáo lần trước anh kiểm tra cho bác trai, em có rảnh đến viện không?" Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.
"Được, giờ em tới ngay đây." Bàn tay đang nắm lấy di động của Thủy An Lạc cũng đã hơi run lên.
"Sao thế?" Kiều Nhã Nguyễn lo lắng hỏi.
Bát đũa vỡ vụn dưới đất thành một đống hỗn độn.
Sắc mặt Thủy An Lạc tái nhợt. Cô quá hiểu Mặc Lộ Túc cho nên khi nghe thấy anh nói với giọng điệu đó, cô liền cảm thấy rất bất an.
"Đàn anh nói báo cáo kiểm tra của ba tao có vấn đề!" Thủy An Lạc run rẩy mở miệng nói, cô chống lên băng ghế định đứng dậy rời đi.
Sở Ninh Dực đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô, chân mày của anh nhíu lại thật chặt.
"Sở Ninh Dực, anh buông em ra!" Thủy An Lạc biết anh không muốn để cô gặp Mặc Lộ Túc cho nên tất nhiên cũng tưởng lần này anh cũng có ý này.
Nhưng chuyện lần này có liên quan đến ba của cô, cho nên trong giọng nói của Thủy An Lạc cũng đã lạnh đi mấy phần.
Sở Ninh Dực càng nắm chặt cổ tay Thủy An Lạc hơn, anh cau mày nói: "Để anh bảo chú Sở chuẩn bị xe đưa em đi."
Lúc này sao anh có thể để cô đi một mình được chứ.
Mà Mặc Lộ Túc biết rõ Thủy Mặc Vân không có ở đây, vậy thì cái báo cáo kiểm tra sức khỏe ấy lấy từ đâu ra?
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực nói vậy, đành phải gật đầu.
Chú Sở nhanh chóng lái xe đến dưới lầu. Kiều Nhã Nguyễn lo lắng cho Thủy An Lạc cho nên cũng đi cùng cô đến bệnh viện luôn. Phong Phong vì có chút việc cho nên đành phải về sớm.
Chiếc xe chạy thẳng tới bệnh viện, Thủy An Lạc không nói gì thêm. Lúc Sở Ninh Dực xuống xe rồi định bế cô xuống thì di động lại bất ngờ vang lên.
Anh cúi đầu nhìn tên người gọi tới thì đôi mắt càng âm trầm hơn. Cuối cùng anh đứng dậy nhìn Kiều Nhã Nguyễn: "Cô đi trước đỡ cô ấy đi vào, một lát nữa tôi sẽ qua đó!" Sở Ninh Dực nói xong liền cầm di động đi nghe điện thoại.
"Alo..." Sở Ninh Dực thấp giọng nói, không biết người bên kia nói cái gì mà sắc mặt của anh càng ngày càng trở nên khó coi, ánh mắt của Sở Ninh Dực vẫn luôn bám theo bóng lưng đang đi vào bệnh viện của Thủy An Lạc.
"Lời này của chú khiến cháu thật sự không hiểu lắm, cháu đã làm cái gì?" Sở Ninh Dực cười nhạt.
"Sở Ninh Dực, mày muốn làm gì tao đều thấy rõ. Mày nghĩ một mình mày có thể ly gián được mối quan hệ giữa hai ba con tao sao?" Giọng điệu của người ở đầu bên kia đã lạnh đi mấy phần.
"Ly gián quan hệ ba con?" Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng của Thủy An Lạc biến mất thì cũng tập trung vào cuộc nói chuyện hơn, dùng toàn tâm trí để đối phó với người ở đầu dây bên kia: "Cái mà chú gọi là quan hệ ba con chính là giấu nhẹm sự thật năm đó đi, để cậu ta đối địch với bà ngoại của mình thế sao?"
"Sở Ninh Dực, dừng tay lại đi, đừng quên giờ mày không phải là người không có nhược điểm nữa rồi, nếu không..."
"Tút tút..."
Điện thoại bỗng bị dập ngang hông, Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn di động của mình.
Nhược điểm của anh chính là Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối.