Cho nên, bỏ nhà ra đi gì đó đều là do cái gã Lạc Hiên kia một tay bày kế hết, nếu không cô ấy không thể nào đưa Tiểu Bảo Bối đi mà không mang theo đồ dùng hằng ngày của thằng bé được.
Mà thím Vu rõ ràng cũng không nói Thủy An Lạc là đi đưa chìa khóa, thế nên chuyện này có nghĩa là thím Vu và Lạc Hiên đã bắt tay với nhau để lừa anh.
Còn Thủy An Lạc thì mới đầu không hề có ý định muốn rời khỏi nhà, điều này khiến anh cảm thấy rất hài lòng.
Thủy An Lạc nhìn người đàn ông ngày càng gần trước mặt, toàn thân ngây ra, anh zai à, anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi bảo anh đi đi cơ mà.
Thủy An Lạc vừa xuống lầu liền nhìn về phía không còn thấy xe của Sở Ninh Dực đâu nữa, nhưng vẫn còn xe của Lạc Hiên, cô tức giận đá luôn một cái.
"Ai da..." Một cước đá vào xe, Thủy An Lạc đau đến phát khóc.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc đang ôm chân khuỵu xuống, trên trán hiện lên ba vạch đen. Sau đó anh cúi đầu nhìn cậu con trai đang mút ngón tay của mình, cảm thấy thật khổ thân con trai khi nhóc lại có một bà mẹ ngốc như vậy.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt, khó hiểu nhìn ba mình, xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Ninh Dực bước tới, vươn tay cầm lấy tay Thủy An Lạc, sau đó ngồi xổm xuống nhìn cô, "Không sao chứ?"
Trên chiếc giày thể thao màu trắng đã có một vết đỏ dần loang ra, Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, nhíu mày lại, lập tức đặt con trai vào trong lòng cô, sau đó bế ngang cô lên, "Trạm y tế ở đâu?"
Thủy An Lạc đau đến mức thở dồn dập, lại còn phải ôm con trai trong lòng, "Khúc ngoặt đằng trước."
Sở Ninh Dực nhanh chóng bế cô đi tới đó, may tuy khu nhà này khá lạc hậu nhưng cái gì cần thì cũng đều đủ cả.
Trong trạm y tế lúc này không có mấy người. Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc bước vào, bác sĩ biết hai mẹ con cô nên bước ra giúp cô bế Tiểu Bảo Bối, sau đó Sở Ninh Dực mới ôm cô ngồi xuống băng ghế.
Tiểu Bảo Bối được đặt xuống sofa, ngoan ngoãn không khóc lóc ầm ĩ gì cả.
Thủy An Lạc ngồi trên người Sở Ninh Dực, siết tay ôm lấy cổ anh, lúc bác sĩ cởi giày cho cô, Thủy An Lạc đau nên rên rỉ mãi.
"Yên tĩnh một chút nào." Sở Ninh Dực trầm giọng nói, lực ôm cô lại tăng thêm vài phần.
"Đau mà." Thủy An Lạc khóc kêu, không biết thế nào gọi là tay đứt ruột xót à? Không riêng gì ngón tay, ngón chân cũng thế đấy nhé!
"Hừ, tại ai?" Giọng nói của Sở Ninh Dực càng thêm lạnh lẽo, tự cô đá xe người ta giờ còn định trách ai được nữa?
"Trách anh ấy, sao anh lại đưa xe anh cho anh ấy." Thủy An Lạc càng đau càng thích kiếm chuyện, tức giận mở miệng nói, nếu không phải anh đưa xe cho Lạc Hiên đi, cô đã không mở cửa, không trút giận lên xe của Lạc Hiên như thế rồi.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực vẫn dán chặt vào tay bác sĩ, lông mày càng nhíu lại thật chặt: "Khẽ một chút." Anh lạnh giọng nói.
Cơ thể vị bác sĩ kia hơi run lên, vị đại gia này kinh khủng quá đi mất.
Sở Ninh Dực hai tay ôm lấy eo cô, có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô, trong lòng càng đau xót, tính khí cũng nóng nảy hơn mấy phần: "Bảo anh khẽ một chút không nghe thấy à." Không nhìn thấy vợ của anh đau đến sắp ngất đi rồi à?
Giọng nói của anh quá lạnh lùng, khiến bác sĩ cũng giật cả mình.
Thủy An Lạc vốn đang đau đến thắt tim nhưng nghe thấy giọng nói của anh lại khiến cô bình tĩnh hơn nhiều, "Anh làm gì mà dữ với người ta thế?"
Sở Ninh Dực quăng một ánh mắt lạnh như băng tới, nhưng Thủy An Lạc lại chẳng sợ, bởi vì hiện giờ cô đã đau đến mức không biết sợ là gì nữa rồi.
"An Lạc, cô thả lỏng một chút, nếu không rất khó cởi giày, cô sẽ càng đau hơn đấy." Anh bác sĩ đầu đổ đầy mồ hôi, không biết là do cuống hay vì bị Sở Ninh Dực dọa sợ nữa.
An Lạc?
Cách gọi này thân mật quá rồi đấy!