Thím Vu thấy Thủy An Lạc đã ngồi đàng hoàng rồi mới mở cửa.
"Sao mở cửa mà cũng lâu thế?" Hà Tiêu Nhiên vào nhà rồi liền cau mày hỏi thím Vu.
Thím Vu bê cái bát cười hà hà một cái. Hà Tiêu Nhiên nhìn thấy bát canh trứng trong tay thím Vu thì cũng không nói gì nữa, biết là bà đang cho Tiểu Bảo Bối ăn sáng.
Lúc này Tiểu Bảo Bối đang vỗ vào đùi Thủy An Lạc, ý bảo cô đến nhặt đôi đũa lên cho mình. Nghe thấy tiếng động đằng sau lưng, Tiểu Bào Bối ê a một tiếng, ngoái đầu nhìn ra sau.
Thủy An Lạc không bình tĩnh được như thím Vu, cười có hơi gượng gạo: "Bác gái."
Hà Tiêu Nhiên nhìn cô. Thủy An Lạc cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, muốn giơ tay che cái đống "dâu tây" trên cổ đi.
"Ninh Dực đâu?"
"Thiếu gia ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ." Thím Vu vội trả lời.
Hà Tiêu Nhiên cúi xuống nhìn bàn ăn sáng, "Không dùng đũa à?"
Ặc...
Thím Vu với Thủy An Lạc đưa mắt nhìn nhau. Thím Vu cười ha hả, "Xem tôi này, có đũa thôi mà cũng quên không mang ra."
Thủy An Lạc cười cười đứng dậy, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại.
Hà Tiêu Nhiên cũng là một người tinh ý, quay đầu lại nhìn ti vi vẫn còn đang bật, đôi đũa vẫn còn ở dưới đất, liền biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt bà thoáng thay đổi, lại bị Sở Mặc Bạch đưa tay ra túm tay bà lại.
"Để Lạc Lạc ăn cơm xong đã." Sở Mặc Bạch nói rồi ngồi xuống gọi Tiểu Bảo Bối, "Đến đây với ông nội nào."
Tiểu Bảo Bối nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, dường như đang còn nghĩ xem, ông lão này là ai?
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang ôm chân mình, giơ tay ra xoa đầu cậu nhóc: "Đến chỗ ông nội con đi."
"Ông~"
Vẻ mặt của Sở Mặc Bạch hơi sững ra, ngẩng lên hỏi Thủy An Lạc: "Thằng bé biết nói chuyện rồi à?" Ông nhớ năm đó lần đầu tiên Sở Ninh Dực gọi ba ba là khi anh tròn một tuổi, còn đứa cháu nội này của ông vẫn còn chưa tròn chín tháng cơ mà.
Thủy An Lạc khẽ gật, "Biết gọi rồi ạ."
Sở Mặc Bạch nhìn cháu nội đang chạy đến, đưa tay ra bế cậu nhóc từ trong xe tập đi ra, "Ôi, con còn giỏi hơn cả ba con nữa kìa."
Hà Tiêu Nhiên thấy cháu nội gọi ông, liền không để tâm đến chuyện của Thủy An Lạc nữa, mà quay sang trêu chọc cậu nhóc, dỗ nhóc gọi bà gọi ông với Sở Mặc Bạch.
Thủy An Lạc không nhịn được vỗ vỗ ngực mình. Thím Vu đưa đôi đũa cho cô, tỏ ý bảo cô mau ăn đi.
Lúc Sở Ninh Dực đẩy cửa bước vào nhà liền thấy cảnh tượng hai ông bà đang ở trong phòng khách trêu cháu nội. Anh cau mày nhìn sang phía thím Vu.
Tiểu Bảo Bối nghe thấy tiếng mở cửa, lanh lợi quay đầu lại nhìn, cánh tay nhỏ bé giơ ra, tiếng gọi giòn tan: "Bạ bạ~"
"Lại còn biết nhận ra người nữa cơ à." Sở Mặc Bạch cười ha hả, nhìn Sở Ninh Dực đặt đồ trong tay xuống rồi bế Tiểu Bảo Bối lên. Tiểu Bảo Bối từ sáng sớm đã không thấy ba mình đâu, giờ phút này đang thân thiết rúc vào lòng ba.
Nhanh ánh mắt của Hà Tiêu Nhiễn đã lia tới cổ tay anh, cổ tay anh vẫn còn băng bó, máu thấm qua vải.
"Làm sao thế này?"
Thủy An Lạc đang ăn cơm nghe thấy thế thót cả tim, nếu như mẹ chồng trước mà biết đó là vết cô cắn anh, liệu bà có nhào tới cắn chết cô luôn không nhỉ.
Sở Ninh Dực không để tâm lắm cúi xuống nhìn một cái, sau cùng mới nói: "Vừa ra ngoài bị con chó con ngoài cửa cắn."
Két két...
Thủy An Lạc nghiến răng kèn kẹt, anh mới là chó con ấy.
Sở Mặc Bạch bất lực lắc đầu, cúi xuống nhìn cái túi trên bàn, nếu như ông không nhìn lầm, đó chắc là thuốc tiêu viêm, không phải dùng để xử lý vết thương của con trai ông.
Sở Ninh Dực quay sang nhìn Thủy An Lạc đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, cái mặt vẫn khó ở như thế. Anh nói qua loa với ba mẹ mấy câu rồi bế con trai lên gác luôn.
Thủy An Lạc cắm đầu vào ăn, nghĩ thầm trong bụng, lần này tuyệt đối đừng hòng cô sẽ tha thứ cho anh!