Tiếng khóc kinh thiên động địa của Tiểu Bảo Bối cách qua cánh cửa truyền vào trong phòng, Sở Ninh Dực lập tức dừng tất cả hành động của mình lại, ngay đến cả Thủy An Lạc cũng thôi giãy giụa.
Thím Vu thấy Tiểu Bảo Bối khóc lên rồi, vội vàng đi đập cửa: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, không biết tại sao tiểu thiếu gia tự dưng lại khóc ầm lên mà dỗ kiểu gì cũng không được ấy."
Thủy An Lạc thở hổn hển lườm anh, đẩy luôn anh ra.
Chắc vì con trai đang quấy khóc nên lần này Sở Ninh Dực không ngăn cô đẩy anh ra nữa, chỉ nằm vật ra giường.
Thủy An Lạc luống cuống tay chân bò xuống giường, sau đó vừa chỉnh trang lại quần áo xộc xệch trên người mình, vừa chân thấp chân cao chạy ra ngoài cửa.
Thủy An Lạc mở cửa phòng ra. Thím Vu đang định gõ cửa lần nữa thì tay khựng lại, nhìn thấy Thủy An Lạc đầu tóc rối bù mặt mũi trắng bệch, quần áo xộc xệch hỗn loạn đứng trước mặt mình, khóe miệng bà cứng đờ, giật giật.
"Thiếu phu nhân."
Thủy An Lạc ngại ngùng cười cười, đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Cô khẽ cảm ơn bà một tiếng sau đó nhanh chân chạy về phòng mình, cạch một cái khóa trái cửa lại.
Có vẻ như vì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ của cô bị khóa trái, tâm trạng của Sở Ninh Dực lại càng tệ hại hơn, gạt phăng cái đèn trên bàn bay thẳng luôn xuống đất.
Thím Vu khẽ run lên, đứng giữa phòng của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc, cứ nhìn qua nhìn lại phòng của hai người, cuối cùng đành thở dài quay người đi xuống nhà.
Không biết vì mông không đau nữa hay vì được mẹ bế về mà Tiểu Bảo Bối cũng chỉ thút thít chứ không khóc nữa.
Thím Vu sau khi xuống nhà liền gọi điện thoại cho Hà Tiêu Nhiên, cẩn thận thuật lại tình hình bên này cho bà nghe.
Bây giờ đã là gần mười giờ đêm, Hà Tiêu Nhiên đã đi nghỉ từ sớm, nghe thím Vu kể lại liền không nhịn được mà nhíu mày cau có.
"Đánh nhau rồi à?" Con trai bà đâu có giống một kẻ sẽ đánh nhau cơ chứ, vì Thủy An Lạc mà nó cũng thay đổi nhiều thật đấy.
"Đúng thế ạ, đúng thế, hai cô cậu ấy đánh nhau đỏ cả mắt ấy, nếu như không phải vì tiểu thiếu gia quấy khóc không biết còn đánh tới bao giờ nữa luôn."
"Được rồi, còn biết quan tâm đến con cái, thế thì không sao." Hà Tiêu Nhiên giơ tay lên bóp trán, cúp điện thoại rồi quay sang nhìn Sở Mặc Bạch ở bên cạnh vừa tỉnh lại vì bị làm ồn, "Con trai anh còn biết đánh nhau với người ta nữa cơ à?"
Sở Mặc Bạch lật người lại, ngủ tiếp, "Hạ phàm rồi, ngốc."
Hà Tiêu Nhiên giơ tay đánh vào vai chồng mình một cái, "Không được, em phải đi hỏi lão Sở xem rốt cuộc chuyện này là thế nào."
"Hầy, chuyện của con cái em cứ để chúng nó tự giải quyết với nhau đi." Sở Mặc Bạch nhổm dậy kéo Hà Tiêu Nhiên nằm xuống.
"Thì em hỏi thôi chứ đâu có nhúng tay vào. Con trai anh thế nào chẳng lẽ anh không biết, lại thêm Lạc Lạc còn trẻ, hai cái đứa này mà đánh nhau thì còn ra cái thể thống gì nữa." Tuy Hà Tiêu Nhiên nói với thím Vu là không cần tham gia vào, nhưng chung quy thì bà vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Sở Mặc Bạch không ngăn cản bà, vẫn để Hà Tiêu Nhiên gọi điện hỏi chú Sở.
Có điều sau khi nghe chú Sở kể lại rồi, Hà Tiêu Nhiên im lặng cúp điện thoại, sau đó im lặng nằm xuống, rầu rĩ nói một câu: "Đây chắc chắn không phải là con trai em."
Sao bà lại có thằng con đần thế cơ chứ, buồn thối cả ruột.
Sở Mặc Bạch nghe được đầu đuôi câu chuyện, trong lòng cũng thầm bồi thêm một câu, đó chắc chắn cũng không phải là con trai của ông.
Theo lý mà nói, chỉ số IQ của thằng con ông không hề thấp, sao có thể làm ra cái chuyện bại não như thế được chứ.
Làm như thế, con gái có đứa nào mà không giận.
Hà Tiêu Nhiên vừa mới nằm xuống, lại bật dậy lần nữa, "Không được, sáng mai em phải sang bên đó một chuyến xem thế nào."
"Được rồi, được rồi, em cứ để yên đấy!" Sở Mặc Bạch ôm vợ mình nằm xuống, "Để hai vợ chồng chúng nó giày vò nhau đi, lăn qua lăn lại mãi rồi tình cảm cũng sẽ tốt lên thôi."
"Lạc Lạc cũng thật là, đã biết là Ninh Dực không thích nó đi gặp Mặc Lộ Túc rồi, sao lại cứ phải gặp cơ chứ?" Trách móc con trai xong, bà lại bắt đầu nghĩ đến cái sai của con dâu nhà mình.