Sở Ninh Dực biết, cái cảm giác này là không được, nhưng anh lại không thể kiểm soát nổi bản thân mình.
Anh muốn có được hết mọi thứ của cô, nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh vẫn cần xác nhận lại rất nhiều điều nữa.
Anh từ một kẻ không hiểu tình yêu là gì, bắt đầu trở thành một người hiểu được cảm giác yêu thương, nhưng lại không biết làm thế nào để kiểm soát được tình cảm của mình.
Tình yêu của anh, chỉ dành cho một mình cô, thế nên anh điên cuồng hy vọng mình có thể xác nhận được rằng, tình yêu của cô, cũng chỉ dành cho riêng mình anh.
Cho nên anh mới dùng cách này.
Nhưng kết quả lại là điều mà anh không mong muốn nhất.
"Thủy An Lạc, em là của anh, chỉ có thể là của một mình anh mà thôi." Giọng nói của Sở Ninh Dực lại càng trở nên dữ dội. Anh bỗng cúi xuống cắn mạnh lên môi cô.
Thủy An Lạc giãy giụa, lại càng khiến anh cắn xé ác hơn, khiến cho đôi môi cô sưng lên, nóng rát đau đớn.
"Bỏ em ra, anh bỏ em ra." Thủy An Lạc dùng hết sức giãy giụa. Cô bất lực vì không địch lại được sức lực của anh, "Á!" Anh cắn một cái rất mạnh lên cổ cô, khiến cô hét lên vì cơn đau ập tới.
Chú Sở vẫn còn đang ở đây, thế mà anh lại...
Nước mắt, cứ thế lẳng lặng rơi xuống.
Cô không biết mình khóc là vì đang ấm ức, tủi thân hay vì bị anh cắn đau nữa.
Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống khóe môi anh đang cắn xé trên cổ cô.
Mặn đến mức đắng chát.
Sở Ninh Dực bỗng dừng hết mọi hành động của mình lại, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt chẳng còn chút sinh khí nào, nước mắt trượt dài theo khóe mắt rơi xuống nhưng cô dường như lại chẳng còn bất cứ phản ứng tức giận nào nữa cả.
Lý trí của Sở Ninh Dực dần quay trở lại, chỉ có điều hơi thở phập phồng bất ổn của anh đã thể hiện rất rõ được tâm trạng không vui của anh lúc này.
Bàn tay Sở Ninh Dực đang ấn hai cổ tay của cô cũng từ từ thả ra, nhưng không ngờ lúc anh thả tay cô ra, cô lại đột ngột ngồi bật dậy, không chút khách khí giơ tay lên tát cho anh một cái.
"Chát!!!"
Âm thanh của cái tát giòn giã vang vọng trong không gian chật hẹp trong xe, tay của chú Sở run bắn lên, chiếc xe bỗng bị chệch hướng.
Thủy An Lạc thở hổn hển, đánh xong liền lùi ra sát cửa xe.
Trên gò má Sở Ninh Dực truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn. Cái tát này khác với cái tát yêu của con trai anh, Thủy An Lạc dùng hết sức lực để đánh, như thể cô muốn xả hết toàn bộ cơn giận dữ trong lòng mình ra vậy.
Vậy nên có thể tưởng tượng ra được cái tát này đau đến mức nào.
"Sở Ninh Dực, người không chịu nói lý rốt cuộc là ai? Em không phải là món đồ của anh, khi muốn làm gì cũng không cần phải đoán mục đích của anh, để rồi cứ theo mục đích đó mà làm." Thủy An Lạc tức giận hét toáng lên.
Chú Sở căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh. Ông chuyên chú lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn chú ý đến tình hình phía sau, chỉ sợ thiếu gia lỡ tay một cái khiến thiếu phu nhân bị thương thật, cuối cùng người bị tổn thương lại chính là bản thân mình.
Vẻ mặt Sở Ninh Dực tối sầm lại nhìn người con gái đang dựa vào cửa xe, như một con sư tử có thể vồ đến bất cứ lúc nào.
Cơn tức giận dường như đã che lấp hết lý trí của anh, khiến anh hoàn toàn không nghe thấy những gì Thủy An Lạc nói nữa.
"Anh vô lý? Em có biết em là người phụ nữ của anh hay không?"
"Em không phải." Thủy An Lạc hét lên phản bác.
Chú Sở không nhịn được mà thầm than thở trong lòng, sao thiếu phu nhân lại cố chấp đến thế không biết, cho dù chuyện này theo như ông thấy thì đúng là lỗi của thiếu gia thật, nhưng thôi thì cứ nhường trước một bước đã, đợi đến khi cả hai đều nguôi giận rồi nói không phải sẽ tốt hơn sao?
Câu nói này của Thủy An Lạc đã triệt để châm ngòi cho cơn giận đang bùng lên trong lòng Sở Ninh Dực. Anh kéo Thủy An Lạc lại, nhưng Thủy An Lạc lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt, "Bỏ em ra, anh bỏ em ra."
Thủy An Lạc càng giãy thì Sở Ninh Dực lại càng mạnh tay hơn,. Thủy An Lạc bỗng quay ngoắt sang, cắn một phát vào tay anh.
Thủy An Lạc dùng hết sức bình sinh để cắn thế nên vết cắn này đảm bảo là rất đau, rất sâu. Ngay sau đó cô liền cảm nhận ngay được vị máu tanh đang ngập trong khoang miệng của mình.